Thấy sợi dây đỏ đeo trên tay Tống Thời Ngộ, phản ứng đầu tiên của Diêu Tông là: “Năm tuổi hả? Không đúng, chẳng phải năm tuổi của cậu đã trôi qua mấy năm rồi à? Cái này là sao vậy?” 
Tống Thời Ngộ: “Phục cổ.” 
Diêu Tông lại đột nhiên hiểu ra: “À… Tôi nhớ rồi, hình như hồi năm nhất cậu cũng từng đeo một sợi dây đỏ như thế này, có ý nghĩ gì không?” 
Tống Thời Ngộ nói: “Đều là một chiếc vòng.” Dừng lại trong chốc lát, anh sợ Diêu Tông không hiểu nên bổ sung thêm bằng giọng điệu bâng quơ: “Là Ôn Kiều tự tết rồi tặng cho tôi.” 
Diêu Tông chậc lưỡi hai tiếng: “Gì thế? Khoe khoang với tôi hả?” 
Tống Thời Ngộ nhướn này, vẻ mặt rất có lý: “Chẳng phải cậu hỏi tôi sao?” 
Diêu Tông vạch trần anh luôn: “Cậu đủ rồi nhé, cậu xắn tay áo lên cao thế này, sợi dây đỏ kia còn dễ khiến người khác chú ý như thế, chẳng phải là muốn tôi hỏi cậu hay sao?” 
Tống Thời Ngộ rất bình tĩnh bưng cà phê lên uống một ngụm: “Chẳng qua là hơi nóng thôi, cậu suy nghĩ nhiều quá.” Nói đoạn, anh thay đổi đề tài một cách hết sức tự nhiên: “Tối qua bên chỗ Tống Dao sao rồi?” 
Diêu Tông cũng lười so đo với anh: “Dù sao sau khi cậu về, tôi với Lê Tư Ý không ở đó bao lâu cũng rời đi, dù sao chỗ đó cũng đông người nên hai chúng tôi rời đi cũng không ảnh hưởng mấy. Phải rồi, cậu có cho Ôn Kiều xem bức ảnh kia chưa? Có thật là cô ấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-kieu-nga-vao-long-toi/3540101/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.