Diêu Tông nhanh mồm nói: “Lê Tư Ý là con gái, chỉ có con gái mới hiểu con gái, bây giờ chúng ta phải tiếp thu ý kiến quần chúng.”
Tống Thời Ngộ dao động rồi, anh không nói lời nào, coi như ngầm cho phép.
Diêu Tông vừa thấy anh thay đổi thái độ thoải mái hơn là lập tức kể lại những chuyện Tống Thời Ngộ vừa nói với anh ấy cho Lê Tư Ý nghe.
Đây là lần đầu tiên Lê Tư Ý biết hoàn cảnh gia đình của Ôn Kiều.
“Trời ạ, tôi thấy thương quá.”
Lê Tư Ý nói với đôi mắt đỏ hoe.
Trước đây, cô ấy cứ nghĩ rằng Ôn Kiều tuy lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó nhưng lại tràn ngập tình yêu thương của người thân, chắc chắn ba mẹ cô rất thương yêu cô, dành cho cô rất nhiều tình yêu thương nên mới có thể giúp cô nuôi dưỡng tính cách lạc quan và tích cực như thế.
Lê Tư Ý không thể tưởng tượng được rằng, một người trông rạng rỡ tựa ánh mặt trời như Ôn Kiều lại lớn lên trong một gia đình bất hạnh như vậy.
Ba cô qua đời vì tai nạn xe cộ, mẹ cô bỏ nhà ra đi và không bao giờ quay trở lại, trong nhà chỉ có bà nội với bác cả bị thiểu năng trí tuệ, cô ấy chỉ gặp kiểu gia đình như thế này gặp qua tin tức thôi.
Bây giờ Lê Tư Ý muộn màng nhận ra, có lẽ vì lớn lên trong một gia đình không may mắn nên Ôn Kiều mới phải tích cực như ánh mặt trời, cũng nghị lực đầy kiên cường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-kieu-nga-vao-long-toi/3457222/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.