Nhưng Mục Thanh là bạn của Ôn Kiều lại chẳng hề có chút ấn tượng tốt nào với Tống Thời Ngộ.
Cô ấy hoàn toàn hiểu rõ dáng vẻ sống dở chết dở của Ôn Kiều bây giờ đều do người đàn ông đang đứng trước mặt cô ấy gây ra.
Sự phấn khích và kinh ngạc trước đó biến mất, trái lại bây giờ chỉ còn lại thái độ không vừa mắt mơ hồ.
Bầu không khí vừa mới trở nên thoải mái lại một lần nữa biến thành gượng gạo.
Cuối cùng Diêu Tông cũng lên tiếng, giọng điệu anh ấy mang theo ý cười, ra vẻ thoải mái: “Chắc sẽ không đúng lúc như thế đâu nhỉ? Mấy người đều là bạn học cùng cấp ba à?”
Mục Thanh cười: “Đàn anh không biết tôi đâu, từ khi đàn anh tốt nghiệp cấp ba thì tôi mới chuyển trường đến đó học, tôi cũng đã nghe danh tiếng của đàn anh Tống Thời Ngộ từ lâu rồi.”
Nhưng lúc nói câu đã nghe danh tiếng từ lâu, cô ấy cố ý nhấn nhá có mục đích, rõ ràng là câu nói này còn mang theo một nghĩa khác.
Lê Tư Ý nghe thế không hiểu sao lại có chút không thoải mái, cộng thêm vừa nãy nhìn ra được rõ ràng mối quan hệ giữa cô ấy và Ôn Kiều rất thân thiết, cảm giác này rất nhanh đã biến thành khó chịu. Lê Tư Ý cười nhạt nhìn Mục Thanh: “Tới đây chào hỏi mà không giới thiệu bản thân mình trước một chút sao?”
Từ trước đến nay Diêu Tông là người thương hoa tiếc ngọc nhất, không muốn Mục Thanh xấu hổ nên anh ấy cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-kieu-nga-vao-long-toi/3435876/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.