Ôn Kiều đợi một hồi không thấy thư ký Chu quay lại. Cô hết nhìn cửa vào rồi lại lấy điện thoại di động ra nhìn giờ. Bây giờ đã là bốn giờ bốn mươi phút rồi, không biết bao giờ thư ký Chu mới quay lại.
"A Ôn..."
Bỗng nhiên một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Ôn Kiều ngẩn cả người, cứ tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng sau đó Tống Thời Ngôn lại tiếp tục kêu thêm lần nữa.
"A Ôn."
Lần này Ôn Kiều nghe thấy rất rõ.
Bà nội và bác cả hay gọi cô là Kiều Kiều.
Người trong làng gọi cô là Tiểu Kiều hay A Kiều gì đó.
Nhưng cách Tống Thời Ngôn gọi cô thì phải nói là độc nhất vô nhị. Anh gọi cô là A Ôn.
Chẳng qua cũng chỉ những lúc chỉ có hai người anh mới gọi.
Bao nhiêu năm qua chưa từng có ai gọi cô như thế.
Ôn Kiều ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh, lại trùng hợp đối diện với một đôi mắt u ám chăm chú. Khoảnh khắc đó, hơi thở của cô như ngừng lại. Một hơi thở không thuộc về cô chợt nhẹ nhàng sáp tới gần. Hơi thở ấy rất ấm áp, trộn lẫn với mùi rượu thoang thoảng khiến người ta say.
Đôi mắt đẹp của Tống Thời Ngôn gần Ôn Kiều trong gang tấc. Cô gần như thấy được cả độ cong của hàng mi dài mà mình ao ước suốt cả thời thiếu niên kia. Trái tim cô như bị một sức mạnh vô hình nào đó nắm lấy, sau đó không ngừng siết chặt...
"A Ôn..." Anh lại khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-kieu-nga-vao-long-toi/3430882/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.