"Bướng bỉnh." Thẩm Thất gia xoa bóp gương mặt của Tạ Nguyễn Ngọc: "Về sau sợ là không có nhiều thời gian chơi đùa khắp nơi với em như vậy."
"Ai nói." Tạ Nguyễn Ngọc ôm cánh tay của Thẩm Thất gia lắc lắc, đôi mắt lóe lên ánh sáng nhỏ giảo hoạt: "Không phải còn có Trương tiên sinh sao."
Trương Tuần làm liên tục mấy tháng nay, việc của Lâm gia truyền tới Bảo Ninh, không biết đã sớm bị truyền thành bộ dáng gì, hắn đã muốn khống chế dư luận lại phải chu toàn quan viên khắp nơi, bận đến tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.
Chiếc xe vừa mới dừng ở của thành, Trương Tuần chạy chậm một đường, hắn ta mặc quân trang, võ trang vừa mặc vào càng làm sống lưng thẳng hơn: "Hoan nghênh đại soái trở về thành!"
"Hoan nghênh đại soái!"
Thanh âm phía sau vang rung trời, Thẩm Thất gia nắm Tạ Nguyễn Ngọc xuống xe, ba chữ thành Bảo Ninh to chữ to hữu lực khắc ở phía trên cửa thành, hắn híp mắt vỗ bả vai của Trương Tuần: "Vất vả rồi."
"Đại soái của tôi!"
Lời nói của Trương Tuần còn chưa nói hết đã thấy Thẩm Thất gia bổ sung: "Qua đoạn thời gian nữa còn phải làm phiền cậu."
Trương Tuần tò mò, vừa muốn mở miệng thì thấy Tạ Nguyễn Ngọc đỏ bừng mặt phía sau hắn, lập tức hiểu rõ ý tứ của Thẩm Thất gia, đi theo phía sau hắn vừa đi vừa nói: "Đây là chuyện vui, đến lúc đó để Cao Trạch tiếp nhận, chúng ta nhất định làm vô cùng náo nhiệt, đúng không." Nói xong không đứng đắn chớp chớp mắt với Tạ Nguyễn Ngọc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-nguyen-ngoc/953905/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.