Lâm gia không dừng lại ở Hà Đông quá lâu, Lâm lão phu nhân vốn dĩ muốn đi đến cùng, nhưng bà ấy đã lớn tuổi, cơ thể không chịu nổi lặn lội đường xa, đành phải thôi, sai người mang vòng tay điêu long quải phượng.
Toàn thân vòng tay xanh biếc, điêu khắc sinh động như thật, nghe nói từng là vật âu yếm của mẫu thân, vốn dĩ là phải đặt trong sính lễ xuất giá cùng bà ấy, cuối cùng chung quy thành công dã tràng, chỉ còn lại một đôi vòng ngọc.
Khúc mắc lần này tra tấn người suốt hai đời, Tạ Nguyễn Ngọc không biết đến tột cùng không cởi bỏ được, nàng không thể dùng tư tưởng của chính mình suy đoán một đoạn quá khứ nhuốm đầy huyết lệ cùng oán hận, sự chờ đợi bây giờ của nàng cực nhỏ, Thẩm Thất gia sống tốt, nàng sống tốt là không còn cầu thêm gì nữa.
"Thích không?" Thẩm Thất gia vươn tay, Tạ Nguyễn Ngọc nhìn lại cánh tay hắn theo cánh tay hắn, lòng bàn tay nâng một đôi vòng ngọc, hắn cười ôn hòa.
"Thích chứ, đồ vật của mẫu thân tất nhiên là cực tốt." Tạ Nguyễn Ngọc không nhúc nhích, cằm chống ở trên bàn, đôi mắt cong thành trăng non, lộ ra một hàm răng trắng tinh: "Cẩn thận cầm, cất vào đây đi."
Lời nói còn chưa dứt, tay nàng bị kéo đến trước mặt Thẩm Thất gia, trên cô tay trầm xuống, trên cổ tay trắng nõn nhiều thêm một mạt xanh biếc, càng làm da thịt nàng như tuyết, nhìn biểu cảm kinh ngạc của Tạ Nguyễn Ngọc, Thẩm Thất gia giơ tay xoa xoa mái tóc của nàng, mềm mại mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-nguyen-ngoc/953902/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.