Động tác của Lâm gia cực lớn, lúc Trương Tuần nhận được tin tức là đang lôi kéo Mạnh Nho Cảnh uống rượu.
"Động tác lần này của Lâm gia có chút quá mức." Mạnh Nho Cảnh giương mắt nhìn thấy, mùi hương nữ tử bên cạnh hơi gay mũi, hắn ta nhíu mày theo thói quen.
Trương Tuần ngậm chén rượu, ngửa đầu rót rượu vào miệng: "Không cần phải xen vào bọn họ, trong lòng Thất gia hiểu rõ."
"Ta nói lời này có lẽ ngài không thích nghe nhưng mà trong hoàn cảnh này, quả quyết không có ngày tháng an ổn vừa nói." Mạnh Nho Cảnh không rõ ràng ân oán của Thẩm Thất gia và Lâm gia nhưng ít nhiều cũng ngửi ra được điểm khác biệt: "Không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng."
Trương Tuần cười nói: "Thật ra cậu biết suy nghĩ cho Thất gia."
"Lúc trước cũng là thân bất do kỷ." Sắc mặt Mạnh Nho Cảnh như thường.
Ngây người nhiều ngày như vậy với hắn ta, Trương Tuần cảm thấy Mạnh Nho Cảnh thật sự là nhân tài hiếm có, đứng ở dưới hắn ta thực sự có chút đáng tiếc, lần này Thẩm Thất gia hiểu rõ tâm sự lớn, Lâm gia lại có vài động tác, hắn tám chín phần mười là muốn đến Hồ Trạch, mà hắn ta, tự nhiên phải đến Bảo Ninh giúp hắn trấn áp đám cáo già kia.
"Yên tâm đi, Thất gia vài ngày nữa sẽ đến Hồ Trạch."
"Thật sao?"
"Tất nhiên, chờ điện báo của bên trên đi." Trương Tuần duỗi tay sờ sờ tay nhỏ của vũ nương bên cạnh, đáng tiếc nói: "Chờ ta đến Bảo Ninh, sợ là không thể tự tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-nguyen-ngoc/953894/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.