Chương trước
Chương sau
Chỉ là cơ thể càng ngày càng có chút không thích hợp, cái cảm giác này... Thẩm Thất gia bỗng nhiên dừng bước chân lại, hẻm tối đường hẹp, mùi hương cơ thể của nữ tử bên cạnh tùy ý bay vào trong mũi.
Hắn có chút không thể tưởng tượng nhìn về phía Giang Sính Đình, thân thể nữ tử có chút gầy yếu, lúc này đang vô tội bất an nhìn hắn.
"Thất gia, ngài làm sao vậy." Giang Sính Đình sợ nhảy dựng, duỗi tay muốn dìu hắn.
"Cút ngay! Đừng chạm vào ta!" Thẩm Thất gia hiếm khi nói nặng lời, độ ấm của thân thể càng ngày càng cao, khó trách hắn cảm thấy hương vị kia rất quen thuộc.
"Là cô." Ấm trà kia, nàng ta cũng uống, bây giờ đứng an ổn ở đây, Thẩm Thất gia trong sự kiên quyết lộ ra một tia mê mang: "Vì sao?"
Chẳng lẽ hắn còn chưa đủ tốt với nàng ta sao?
"Vì sao cái gì? Thất gia ngài làm sao vậy, ngài đừng làm em sợ." Nói xong Giang Sính Đình duỗi tay bám lấy cánh tay hắn, cánh tay đụng đến ngực nàng ta, mang theo sự mềm mại riêng biệt của nữ tính, Thẩm Thất gia chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, ký ức bị mở ra, tất cả ký ức đều trào dâng ra ngoài.
Sỉ nhục, không chịu nổi.
Phảng phất như lại kéo hắn về nhiều năm trước, đó là thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời hắn, giãy giụa tuyệt vọng, không người cứu rỗi.
Môi mềm mại nhẹ nhàng in lên cằm hắn, cuối cùng dừng trên môi hắn, mang theo mùi hương thanh mát thấm người. Phòng tuyến trong lòng Thẩm Thất gia đúc nhiều năm sập xuống, hắn chưa bao giờ có một khắc chán ghét nữ tử trước mặt như vậy. Dịu dàng thăm dò, trằn trọc mềm nhẹ, giống như một cây đao hung hăng cắm vào trái tim, lấy ra thì miệng vết thương sớm đã sinh mủ.
Hơi thở Thẩm Thất gia gần trong gang tấc, phản ứng khác thường làm Giang Sính Đình có chút mê say, cánh tay tự động leo lên sườn eo của hắn, gắt gao dính vào nhau, thân thể của hắn nóng đến dọa người.
"Pằng..." Tiếng súng vang lên trong con hẻm tối.
Suy nghĩ của Giang Sính Đình nhanh chóng bị kéo về, ôm tay đầy máu, đầy mặt khiếp sợ. Chỉ thấy Thẩm Thất gia giơ súng, vai trái bị chính mình tự tay bắn qua, máu nhiễm đỏ cánh tay, trong mắt hắn đỏ đậm một mảnh, đau đớn kịch liệt làm hắn kề bên lý trí sắp hỏng trở về trong nháy mắt.
"Ngài điên rồi?" Giang Sính Đình không thể tưởng tượng nhìn Thẩm Thất gia, trong ánh mắt tràn ngập tan nát cõi lòng còn có sự điên cuồng ẩn ẩn: "Thất gia tội gì phải thương tổn chính mình như vậy."
"Ta nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, lần này chưa bao giờ từng nghi ngờ cô." Thẩm Thất gia giơ súng nhắm ngay Giang Sính Đình, sau đó lùi lại mấy bước, ngã dựa vào trên vách tường, đau đến mức hắn suýt chút ngất xỉu: "Cô không sợ ta giết cô."
"Sợ chứ, em sợ ngài, em cũng sợ Thẩm phu nhân, cho nên em tìm điểm cân bằng." Giang Sính Đình quay đầu đứng trước mặt hắn, làn váy trắng thuần nhiễm máu tươi giống như bỉ ngạn hoa nở khắp địa ngục: "Ngài yên tâm, em sẽ không để Thẩm phu nhân tồn tại, em cũng sẽ không để ngài chết."
Thẩm Thất gia chưa bao giờ cảm thấy, nữ tử dịu dàng theo hắn gần mười năm, trong xương cốt lại mặt mày khả ố (đáng ghét) như vậy.
"Em sẽ để Thất gia an tâm tu dưỡng, không bị người khác quấy rầy. Còn về chính vụ, em bảo đảm sẽ giúp ngài sửa sang lại thỏa đáng, đến lúc đó chúng ta sinh một đứa con, một nhà ba người không có những người khác, thật tốt." Tựa hồ như lâm vào một sự phán đoán, súng màu đen được Giang Sính Đình móc ra từ trong lòng, cầm trong tay thưởng thức, chốt bảo hiểm nhẹ nhàng bị kéo xuống, chậm rãi hướng về phía Thẩm Thất gia: "Em không muốn tổn thương ngài, ngài nghe lời được không."
"Cô điên rồi!" Tầm mắt Thẩm Thất gia càng mơ hồ, hoảng hốt nhìn thấy người phụ nữ cách hắn càng ngày càng gần, rõ ràng hận không thể bắn chết nàng bằng một súng, bây giờ lại chỉ muốn bế lên.
Cơ thể bắt đầu tuần hoàn theo bản năng, hơi thở của hai người quấn quanh, súng ống để ở bụng hắn, ống sắt lạnh lẽo hình thành sự đối lập rõ ràng với nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao. Phẫn hận cảm thấy thẹn như hồng thủy, mãnh thú ập vào trước mặt làm Thẩm Thất gia không có chỗ dung thân.
Giết nàng ta, nếu không thì giết chính mình.
Súng trong tay nhanh chóng đặt trên người Giang Sính Đình, ánh mắt nàng ta tối sầm lại, hai người cùng nhau bóp cò dường như là đồng thời.
Tiếng súng vang lên.
Thẩm Thất gia chỉ cảm thấy trước mắt đen nhánh một mảnh, máu chảy róc rách từ phần eo xuống, nhiễm đỏ mặt đất.
Hắn bắn súng, Giang Sính Đình cũng bắn.
Người phụ nữ trước mắt này, dường như chỉ nghĩ muốn hắn, cho dù sống hay chết.
Giang Sính Đình không hé răng, cơ thể bởi vì đau đớn phát ra sự run rẩy rất nhỏ, lông mi trên gương mặt tái nhợt càng trở nên đen nhánh. Thẩm Thất gia dùng hết sức lực mới đẩy nàng ta ra được một bên, ngã một cái đứng dậy đến sức lực bắn thêm một súng cũng không có.
Vết máu trên quần áo vốn dĩ sạch sẽ nhiễm nước bùn, dơ loạn khó coi, lộ tuyến trong trí nhớ của hắn đã có chút mơ hồ, hẻm tối hẻo lánh mà dài, Thẩm Thất gia cũng không biết có thể đi ra ngoài hay không, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn có một ý niệm: Rời đi.
Ý chí của hắn đang cầu sinh, hắn còn chưa muốn chết, thù của hắn còn chưa báo.
Mưa to rải khắp thành Bảo Ninh, Soái phủ bị chiếu đèn đuốc sáng trưng. Mang Mạo mang binh vây Soái phủ chật như nêm cối, giằng co với quân đội Bảo Ninh bên ngoài, ngoài cửa ngang dọc tứ tung có không ít thi thể. Đinh Chí mang theo tư bộ lẻn vào Soái phủ, tiếng súng bên trong phủ nổi lên bốn phía.
Chuyện đến bây giờ, ai cũng không biết hươu chết về tay ai, Mang Mạo một lòng hướng về Thẩm Bồi Viễn, hắn dám đánh cược, Bảo Ninh thuộc cấp không dám đánh cược, mọi người trên có già dưới có trẻ, đều muốn xuống, chỉ có thể vừa đứng bên ngoài vừa đợi. Nếu Thẩm Thất gia còn sống đi ra, bọn họ tước vũ khí đầu hàng; nếu đã chết, bọn họ lại đua đến người chết ta sống, bán hình tượng anh dũng không sợ gì.
"Cửu gia, không sai biệt lắm."
Tạ Nguyễn Ngọc dường như đều đưa tất cả mọi người cho Thẩm Thất gia, ở lại Thẩm phủ rất ít người, Đinh Chí cũng coi như dụng tâm, chọn mấy nhân thủ đắc ý chỗ Mang Mạo để lại cho nàng.
Thẩm phu nhân nghĩ cũng đủ lâu dài, nhổ cỏ tận gốc, bên cạnh Thẩm Thất gia chỉ có mình nàng cũng không muốn buông tha. Tính tình Thẩm Cửu gia ác độc, có vài việc không lên được mặt bàn giao cho hắn ta là yên tâm nhất.
Ôn Hương lâu bị bao vây thành vòng, hạ nhân xung quanh rúc thành một đoàn quỳ trên mặt đất, một tay Thẩm Bồi Hâm bung dù một tay cầm súng, súng vang cùng với tiếng kêu thảm thiết thống khổ, quanh quẩn bên ngoài Ôn Hương lâu: "Chị dâu nhỏ, ta khuyên người tự mình đi ra nếu không những người này của người sẽ chết sạch."
Ánh nến lầu hai hơi loé, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, âm thanh của nữ tử mang theo tiếng khóc nức nở: "Cậu không sợ Thất gia giết cậu, cậu xem tình huống của Soái phủ cũng nên biết, nhân thủ bên phía Thất gia không ít, cậu bây giờ cút đi còn kịp."
Lời này vào tai Thẩm Bồi Hâm thì vào tai này ra tai kia, hắn ta buộc vào với Soái phủ, bây giờ đi đến bước này, hắn ta đã không còn đường để chọn, móc móc lỗ tai, Thẩm Bồi Hâm tiếp tục nhắm chuẩn hạ nhân quỳ trên mặt đất, cò súng hơi bóp, viên đạn đã bắn vào trên vai người nọ, hạ nhân ăn không ít khổ, kêu cuồng loạn, hắn ta thổi thổi cò súng, cảm thấy có chút không thú vị: "Nếu người không ra, ta đây sẽ đi vào! Mở cửa!"
"Vâng!" Dưới lầu truyền đến từng tiếng đá cửa cùng với âm thanh gỗ nứt.
"Di thái." Phỉ Thúy nghe thấy sợ hãi, nước mắt rơi xuống rào rạt.
"Không sao, đến lúc đó em cứ làm theo ta nói." Tạ Nguyễn Ngọc nắm lấy tay nàng ấy: "Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."
Không chờ Tạ Nguyễn Ngọc nói xong, Phỉ Thúy đã quỳ trên mặt đất hung hăng đập đầu hai cái, khi đứng dậy, trên trán đỏ một mảnh: "Hai em trai của em đều ở huyện Ngưu... Nếu mà em chết, xin di thái có thể chiếu cố bọn họ một chút."
"Được." Tạ Nguyễn Ngọc không dám bảo đảm, nhanh chóng kéo Phỉ Thúy lên từ mặt đất, cơ hội chỉ có một lần, chỉ cần có thể để hắn ta đơn độc ở lại trong phòng, tất cả đều có khả năng.
Ầm... cửa bị đá văng, tiếng bước chân hỗn độn bước vào trong phòng.
Tạ Nguyễn Ngọc nhanh chóng trốn vào tủ quần áo, lưu lại Phỉ Thúy mặc quần áo của nàng cùng một nha hoàn gầy yếu khác.
Phỉ Thúy không xấu, bây giờ được Tạ Nguyễn Ngọc trang điểm càng trở nên kinh diễm động lòng người, cửa bị đá văng, nàng ấy cứ hoa lê dính hạt mưa nhìn cửa như vậy, cái ly trong tay hung hăng ném qua.
Thẩm Bồi Hâm bởi vì tang sự của đại soái từng gặp Tạ Nguyễn Ngọc vài lần nhưng mỗi lần nàng đều rũ đầu vâng vâng dạ dạ đi theo sau Thẩm Bồi Viễn, hắn ta cũng không nhìn kỹ, lại sau đó chính là mấy năm trước, giọng nói, dáng điệu và tướng mạo đã sớm mơ hồ, bây giờ gặp lại, đèn đuốc tối tăm, lại là có chút không nhìn rõ.
Cơ thể hắn hơi lệch sang một bên, chén trà xẹt qua gương mặt, vỡ vụn trên khung cửa: "Ta biết lễ gọi cô một tiếng chị dậu, chớ có cho thể diện mà không biết xấu hổ."
"Vô sỉ bại hoại!" Phỉ Thúy nghĩ đến những gì Tạ Nguyễn Ngọc dạy mình, âm thơ vừa sợ vừa khiếp lại giả vờ mạnh mẽ: "Thất gia sẽ không bỏ qua cho cậu."
"Còn nhớ Lão Thất ư?" Thẩm Bồi Hâm cười ha hả ra tiếng: "Nói không chừng đã chết rồi."
"Nếu đã chết, Bảo Ninh đã sớm nháo lên tìm loạn đảng." Phỉ Thúy theo Tạ Nguyễn Ngọc mấy năm nay, thần thái học mười thành mười, cằm nâng cao, ánh mắt híp lại, miệt thị nói không nên lời: "Bàn tính như ý của các người lúc này đánh sai rồi."
Những gì nàng ấy nói, trong lòng Thẩm Bồi Hâm hiểu rõ, bây giờ yên tĩnh thành bộ dáng này, thật sự kỳ lạ, nhưng hắn ta đã không còn đường lui, chỉ có thể đi một đường đến cuối.
"Thì tính sao, không phải cô còn ở trong tay ta." Họng súng nhắm vào Phỉ Thúy, Thẩm Bồi Hâm nói: "Ta còn có thể giết cô."
"Di thái." Tiểu nha hoàn bên cạnh thét chói tai thành tiếng, nhút nhát sợ sệt giữ chặt tay Phỉ Thúy.
"Sợ cái gì!" Ngón tay trong tay áo Phỉ Thúy run lên không ngừng, trên mặt lại không lộ ra: "Cậu ta cũng chỉ có thể giết ta mà thôi, Thất gia niệm tình cũ của ta với ngài ấy, sẽ tự an táng ta thật tốt, không giống người nào đó, chết rồi, sợ là cũng không ai nhặt xác."
Tạ Nguyễn Ngọc cắn đầu lưỡi tránh trong tủ quần áo không rên tiếng nào, Phỉ Thuý đang dựa theo phương pháp nàng dạy chọc giận hắn ta, tính tình ngoan độc của Thẩm Cửu gia lớn, bây giờ một chân đã đạp trên đường chết, vừa khích đã không chịu được.
Quả nhiên, Thẩm Bồi Hâm lập tức thay đổi sắc mặt, súng ống để trên yết hầu của Phỉ Thúy, nghiến răng nghiến lợi: "Cô nói thêm một lần."
"Cậu muốn giết thì cứ giết! Tôi sợ cậu không bằng!" Phỉ Thúy cười lạnh, mang theo sự cười nhạo nồng đậm, cổ áo nàng ấy khẽ nhếch lên, lộ ra xương quai xanh trắng tinh.
Ánh mắt Thẩm Bồi Hâm dần dần trượt xuống, không chút khách khí nhìn cổ nàng ấy chằm chằm, nòng súng dần dần trượt xuống.
Phỉ Thúy kinh ngạc, vội vàng duỗi tay bảo vệ ngực: "Tên khốn! Yêu râu xanh! Không biết xấu hổ."
"Không biết xấu hổ? Ta chính là không biết xấu hổ?" Thẩm Bồi Hâm gõ gõ mặt bàn: "Có câu nói như thế nào ấy nhỉ, ăn ngon hơn sủi cảo, chơi vui..."
"Cút ngay! Đừng đụng vào di thái nhà ta!" Tiểu nha hoàn bên cạnh duỗi tay đẩy hắn ta ra, Thẩm Bồi Hâm dù sao cũng là con trai của đại soái, vẫn có phản ứng, trở tay bắn một súng qua, tiểu nha hoàn ăn không hết khổ ngã trên mặt đất: "Kéo ra ngoài."
Người phía sau nhận được mệnh lệnh, lập tức kéo nàng ta dậy, Phỉ Thúy không làm gì, duỗi tay xô đẩy, cổ áo hơi mở rộng ra, trước ngực như ẩn như hiện, Thẩm Bồi Hâm có chút khô miệng, đơn giản ném nàng ấy qua một chút, phân phó: "Đều đi ra ngoài."
Vừa nói vừa ném Phỉ Thúy lên giường, sức lực của hắn ta lớn, Phỉ Thúy vừa khóc nháo vừa giãy giụa.
Tiểu nha hoàn nhiễm máu tươi bị người kéo ra ngoài, trong nháy mắt cửa được đóng lại, trái tim treo lơ lửng của Tạ Nguyễn Ngọc cuối cùng cũng rơi xuống.
Cơ hội, đến rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.