Chương trước
Chương sau
"Chỉ có vậy?" Sắc mặt Thẩm Thất gia không vui, cúi đầu nhìn tràng hạt trong tay, trong lòng chuyển qua rất nhiều ý niệm.
Giờ phút này Đinh Chí cũng lo sợ bất an, không biết Thẩm Thất gia làm sao lại hỏi về Mạnh Nho Cảnh một lần nữa.
"Cậu nói Nguyễn Ngọc rất lạnh nhạt với hắn?" Ngữ khí không nghe ra vui hay tức giận.
"Thật sự là vậy." Mấy ngày Thẩm Thất gia không ở đây, Đinh Chí vẫn luôn đi theo Tạ Nguyễn Ngọc, từ thái độ ngay từ đầu của nàng, Tạ Nguyễn Ngọc lạnh nhạt với Mạnh Nho Cảnh không bằng nói là có địch ý: "Di thái có rất nhiều phòng bị với hắn."
Người là Trương Tuần mang đến, Tạ Nguyễn Ngọc có thể ở bên cạnh hắn lâu như vậy, đã sớm bị hắn tra sạch sẽ, hai người tất nhiên sẽ không có giao thoa gì.
Thẩm Thất gia dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: "Làm sao lại đi sớm như vậy? Ta thật sự muốn gặp hắn."
Hắn ta có cái gì đáng xem? Đinh Chí tò mò gửi ánh mắt nghi ngờ cho Đinh An, Đinh An lắc đầu nhẹ, hắn ta đành phải mở miệng lần hai: "Di thái cảm thấy thân phận hắn không rõ, ước gì hắn rời đi sớm một chút."
Điểm đáng nghi trong lòng càng ngày càng nhiều, trên mặt Thẩm Thất gia treo ý cười ôn hoà như cũ, chỉ là ý cười không đến đáy mắt: "Đều đi ra ngoài đi, thuận tiện bảo Mang Mạo đi tra người họ Mạnh kia một chút, từ chuyện lớn hoá chuyện nhỏ."
Mạnh Nho Cảnh là nơi có liên hệ giữa Hồ Trạch và Tạ Nguyễn Ngọc nhất. Thẩm Thất gia không tin Tạ Nguyễn Ngọc có nhị tâm với hắn, nàng thức thời nhất, điểm này hắn rõ ràng nhất. Nhưng thái độ của nàng với Mạnh Nho Cảnh quá cổ quái, ân nhân cứu mạng cũng không đủ để đánh mất sự phòng bị của nàng, có thể thấy được nàng thành kiến cực điểm đối với người này.
Trong đầu Thẩm Thất gia hiện ra lần đầu hắn động sát tâm với Tạ Nguyễn Ngọc, nàng nói gì đó, nàng nói nàng mơ một giấc mộng, sau đó nàng hình như thay đổi thành người khác.
Bến tàu Kim Thủy là nàng đổi lấy một con đường sống cho mình, chuyện Thoa Bắc vừa chỉ nàng đã hiểu chứng minh lời nói của mình không sai, nàng cũng không có quan hệ tốt với bất cứ ai trong phủ đại soái, cho đến khi ám sát Hà Tĩnh Liệt, nàng dùng tính mạng của chính mình để thu hoạch tín nhiệm của hắn. Nàng biết dã tâm của hắn, cũng thăm dò điểm mấu chốt hắn có thể chịu đựng từ một người phụ nữ.
Cảnh trong giấc mộng thật sự có thể thay đổi một người? Để nàng tin tưởng không nghi ngờ? Thẩm Thất gia ban đầu ỷ vào sự hiểu biết của hắn với Tạ Nguyễn Ngọc mà không chân chính hỏi vấn đề này, bây giờ hắn để tâm, suy tư lại phát hiện tràn đầy điểm đáng ngờ.
Tràng hạt trong tay chậm rãi chuyển động, trong phòng trống không, Thẩm Thất gia nhắm mắt lại.
Tạ Nguyễn Ngọc, em rốt cuộc là ai.
Em? Em là ôn hương nhuyễn ngọc của Thất gia! Trong đầu Thẩm Thất gia lại nghĩ đến âm thanh mê hoặc kia, mang theo hương vị ngọt ngào giống như một viên kẹo tốt nhất.
Bên này Thẩm Thất gia bởi Mạnh Nho Cảnh mà nổi lên nghi ngờ, bên Tạ Nguyễn Ngọc cũng rối rắm vô cùng, nàng nên làm thế nào dưới tình huống Thẩm Thất gia không nghi ngờ, đánh mất ý niệm tăng cường quân bị ở Hồ Trạch.
Nói thẳng ra, hắn có thể thật sự coi mình là yêu quái hay không? Tạ Nguyễn Ngọc ôm đầu lăn lộn trên giường, lá gan của nàng hình như càng ngày càng nhỏ.
"Thất gia." Ngoài cửa vang lên âm thanh của Phỉ Thúy, Tạ Nguyễn Ngọc sửng sốt vội vàng nhảy từ trên giường xuống dưới, đầu tóc lung tung hỗn loạn, lê giày thêu đến mở cửa cho hắn.
Trong nháy mắt cửa được mở ra, một cánh tay hữu lực đã kéo nàng vào trong lồng ngực, mang nàng vào phòng, trở tay đóng cửa lại.
Phỉ Thúy thấy hoa mất, còn không nhìn rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đã bị ném ra ngoài cửa, đành phải sờ sờ mũi, xám xịt chạy xuống lầu. Nơi này chắc không có chuyện gì của nàng ấy.
"Thất gia làm sao thế?" Tạ Nguyễn Ngọc ngoan ngoãn ghé vào trong lồng ngực hắn, dùng ngón tay cẩn thận chọc chọc bờ vai của hắn, trong lòng có chút bất an.
"Không sao." Tiếng nói của Thẩm Thất gia rầu rĩ, có chút không vui. Ôm nàng nửa ngày mới dùng cằm chống trán của nàng, mở miệng nói: "Nếu có người làm em tủi thân thì em nên nói cho ta."
Đây cũng coi như ám chỉ, tuy là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Tạ Nguyễn Ngọc càng thêm không hiểu chuyện gì xảy ra, có Thẩm Thất gia che chở nàng, ai có thể để nàng chịu tủi thân? Lập tức dùng tay ôm lấy vòng eo của hắn, một tay vỗ vỗ sau lưng hắn: "Không ai làm em chịu tủi thân cả."
"A Nguyễn thật là không đáng yêu một chút nào." Thẩm Thất gia tất nhiên không hài lòng.
Đây là giận dỗi nàng? Tạ Nguyễn Ngọc giãy giụa kéo khoảng cách với Thẩm Thất gia, muốn xem biểu cảm giờ phút này của hắn, đáng tiếc chưa kịp nhìn đôi mắt hắn đã bị Thẩm Thất gia giữ ở trong lồng ngực, nàng đành phải nhận mệnh dựa vào trên ngực hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực trong lồng ngực.
Một người muốn đối phương chủ động mở miệng, một người lại làm sao cũng không dám nói.
Tin tức của Mang Mạo đến rất nhanh, tuy hắn ta làm việc không thoả đáng như Đinh An, nhưng bản lĩnh hỏi thăm tin tức trong tam giáo cửu lưu (nhiều nơi) lại là người độc nhất.
Thật đúng là một nhân tài, Thẩm Thất gia thích người thông minh. Chỉ là... Thẩm Thất gia nhìn các nữ tử liên tiếp trong danh sách, chỉ là người này cũng không quá chói lọi, tuy rằng điều này không phải khuyết điểm gì với một người đàn ông.
Nguyên phối Hà Thiến Thiến là em gái ruột của Hà Tĩnh Liệt, dựa vào sự giúp đỡ của huynh trưởng để hắn ta mở ra đường kinh doanh ở nam bộ, Mạnh Nho Cảnh đối với nàng ta cũng rất kính yêu, mọi việc đều thương lượng với nàng ta, nếu không phải sau đó lại cưới bình thê, Thẩm Thất gia cảm thấy đây cũng được coi như là hình tượng điển hình của việc chung tình, chung thủy.
Còn về vị bình thê này của hắn, cũng rất có địa vị, con gái duy nhất của Tống đốc quân, Tống đốc quân ở Hồ Trạch có sáu đứa con trai, cho đến gần 40 tuổi mới có một đứa con gái, ngày thường rất sủng ái. Cũng không biết Mạnh Nho Cảnh có năng lực lớn bao nhiêu, làm cho Tống tiểu thư phi quân không gả. Tống đốc quân trong Hồ Trạch có uy tín và danh dự, Mạnh Nho Cảnh lại có thái thái chính phòng, đương nhiên không đồng ý, Tống tiểu thư cũng là người tùy ý, trực tiếp treo cổ tự sát trong khuê phòng, nếu không phải bị nha hoàn phát hiện, lúc này sẽ nằm trong đất vàng rồi.
Mạng Mạo thường xuyên đi qua rạp hát giáo phường, gửi điện báo giống như thoại bản, cốt truyện phập phồng phập phồng, nhìn khoé mắt Thẩm Thất gia giật liên hồi.
"Thất gia?" Nhìn Thẩm Thất gia ấn trán, Đinh An có chút thấp thỏm.
Thẩm Thất gia cảm thấy là do hắn ngày thường quá dung túng Mang Mạo, Đinh An và Mang Nguyên là do một tay hắn dạy ra, tính tình trầm ổn làm việc lưu loát quyết đoán. Đinh Chí từ khi theo Tạ Nguyễn Ngọc, Thẩm Thất gia rất ít khi làm hắn ta chạm vào việc làm "bẩn", mấy năm nay hắn ta đi theo Tạ Nguyễn Ngọc ít nhiều cũng có chút thay đổi một cái vô tri vô giác, khiêu thoát không ít nhưng vẫn ổn định. Chỉ có Mang Mạo, tuổi của hắn ta nhỏ, Thẩm Thất gia lại cố ý giấu đi tính chất đặc điểm của hắn ta, nuôi hắn ta suốt ngày giống như khỉ.
"Không sao." Thẩm Thất gia chỉ đồ vật Mang Mạo gửi đến, đẩy cho Đinh An xem, lời nói thấm thía: "Lần sau cậu bảo cậu ta nói trọng điểm, đừng luôn kể chuyện."
Trong lòng Mạnh phu nhân giận dữ, hốc mắt lập tức đỏ lên... Đinh An vừa ngước mắt đã nhìn thấy những lời này, khoé mắt giống như Thẩm Thất gia, lập tức co rút: "Chờ hắn ta trở về tôi nhất định sẽ dạy hắn ta cho tốt."
"Đi mời Tạ di thái đến chỗ ta, ta có lời muốn nói với em ấy."
"Vâng."
Tạ Nguyễn Ngọc bước vào thư phòng của Thẩm Thất gia đã nhìn thấy trên mặt bàn đặt một tờ giấy, Thẩm Thất gia dọn bàn, nghĩ đến cũng không ngại cho nàng nhìn thấy, tò mò thăm dò nhìn vài lần.
Thẩm Thất gia cũng không ngăn nàng lại, chỉ nâng mắt: "Phía Hồ Trạch truyền đến."
Ồ. Tạ Nguyễn Ngọc nhìn thấy Tống Vi Uyển là biết.
Nàng từng ở chung với Mạnh Nho Cảnh, hiểu rõ cuộc đời của hắn ta, liếc hai cái thì đã không còn hứng thú, thuận thế ngồi vào phía đối diện Thẩm Thất gia, nâng má nhìn hắn: "Thất gia tìm em?"
"Ta muốn bắt lấy Hồ Trạch." Thẩm Thất gia bởi vì động tác vừa nãy của Tạ Nguyễn Ngọc, khói mù ở dưới đáy lòng bắt đầu trôi đi.
"Thất gia nghĩ kỹ rồi?" Tạ Nguyễn Ngọc trầm mặc một lát, duỗi tay cầm ngón tay hắn, tay nàng rất nhỏ, trắng nõn, nhìn loá mắt dưới ánh mặt trời.
Ừm, Thẩm Thất gia gật đầu, trở tay nắm lấy tay nàng, mềm mại, mang theo chút ấm áp.
Hồ Trạch không giống tỉnh Vân, không có nội đấu, Thẩm Thất gia đành phải xuất phát từ bên ngoài, Trương Tuần dựa vào danh nghĩa tuần tra biên giới tỉnh Vân bày binh lực ở xung quanh, Thẩm Thất gia cũng phái tam bộ của 28 sư chiếm giữ giao giới giữa Tân Bắc và Hồ Trạch.
Phía bắc Hồ Trạch dựa gần Tân Bắc, giáp với tỉnh Vân, hướng tây lại làm giới tuyến giao thoa giữa Lâm gia và Thẩm gia, Thẩm Thất gia không mạnh mẽ cướp lấy, chỉ cần lấy vật tư ra vào của Hồ Trạch, sau vài lần đã có rất ít thương đội vào Hồ Trạch.
Tống đốc quân tức giận khó nhịn về việc này, nhiều lần điện báo đến Bảo Ninh. Thẩm Thất gia trả lời càng đơn giản hơn, thổ phỉ mà thôi, thậm chí hỏi Bảo Ninh có cần mình mang binh vào Hồ Trạch giúp Tống đốc quân diệt phỉ hay không.
Thẩm đại soái biết thủ đoạn của Thẩm Thất gia, từ chối ngay lập tức, phái người áp tải rất nhiều vật tư đến Hồ Trạch, rất nhiều vật tư giá trị vạn kim, Thẩm Thất gia tự nhiên sẽ không bỏ qua, trực tiếp đoạt rồi sung vào quân kho của chính mình.
"Lòng lang dạ sói! Lòng lang dạ sói!" Tống Tại nhận được tin tức, tức giận đến mức ném ly: "Ta đã biết hắn không phải là thứ gì tốt, lúc này lại đánh chủ ý lên đầu ta!" Người trong một phòng lặng ngắt như tờ, đến Tống Vi Uyển đến vấn an cha mẹ cũng bị đuổi đi.
Mạnh Nho Cảnh xuất thân là thương nhân, cảm giác tự nhiên nhạy bén hơn người thường, buổi tối Tống Vi Uyển vừa nói chuyện xảy ra trong phủ cho hắn ta, hắn ta đã phản ứng lại, nắm tay Tống Vi Uyển thật chặt: "Phụ thân nói thế nào?"
"Tính tình của phụ thân ngài cũng không phải không biết, ông ấy có thể nói như thế nào."
"Uyển Uyển." Mạnh Nho Cảnh hơi suy nghĩ, trong lòng đắn đo, tổ chức lại ngôn ngữ: "Phụ thân có khả năng giải hoà với Thẩm Bồi Viễn hay không."
Thẩm Bồi Viễn chặt đứt con đường vận chuyển, cũng không làm gì khác, hiển nhiên là tự tạo áp lực cho Hồ Trạch, chỉ thế mà thôi.
"Phụ thân đã quen làm chủ, làm gì có thể dung hạ việc người khác giương oai trên địa bàn của ông ấy." Tống Vi Uyển lắc đầu, nhớ đến bộ dáng của Tống Tại, rõ ràng là bị chọc tức đỏ mắt.
Phụ thân nàng ta thì nàng ta quá hiểu, rất ngoan cố, không có ý muốn cúi đầu với tiểu bối.
"Nhưng đồ vật bên ngoài không vào được, quần áo trang sức tiền bạc linh tinh không thiếu, lương thực phải làm sao bây giờ? Hồ Trạch có rất nhiều đồ vật dưới nước, thóc gạo lại thiếu nhiều." Tống Vi Uyển từng đi học, rất nhiều việc chỉ cần Mạnh Nho Cảnh chỉ một chút là hiểu.
Đến lúc đó giá hàng bị nâng cao ác ý, dân chúng lầm than, càng thêm tội lỗi.
"Ngày mai em sẽ đi khuyên phụ thân nhưng không nhất định sẽ hữu hiệu." Tống Vi Uyển khẽ cắn môi, cảm thấy chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn, nếu phụ thân nhất định muốn làm, kết quả người xui xẻo vẫn là bá tánh của Hồ Trạch, cộng thêm Mạnh Nho Cảnh hiếm khi mở miệng nói chuyện với nàng ta, tất cả những lời nói đều là tốt cho nàng ta, tốt cho Tống gia.
"Uyển Uyển tốt bụng, nếu bá tánh biết được, trong lòng chắc chắn sẽ cảm kích Uyển Uyển."
"Em mới không cần bọn họ cảm kích." Tống Vi Uyển nhào vào trong lồng ngực của Mạnh Nho Cảnh, khoé miệng nhếch lên, si ngốc nhìn thẳng hắn ta: "Em chỉ cần phu quân yêu thích."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.