Trong viện là một mảnh vải tố, mùa đông Tân Bắc lạnh hơn nhiều so với Bảo Ninh, Tạ Nguyễn Ngọc mặc áo khoác hồng nhạt đi trong hậu viện. Thẩm Thất phu nhân bị cảm lạnh, sốt cao liên tục không lùi, nàng ta không muốn uống thuốc, cơ thể cứ suy nhược từng ngày.
Thẩm Thất gia bảo tùy nàng ta nhưng Tạ Nguyễn Ngọc lại không đành lòng, nữ tử chưa qua tuổi hai mươi còn nhỏ hơn nàng một chút, sau khi nàng ta bị bệnh, Tạ Nguyễn Ngọc mới nghĩ đến phủ đốc quân còn có một người như vậy.
Thời gian hai năm đến Tân Bắc, nàng ta phảng phất đều bị mọi người quên đi.
"Di thái, người cũng đừng khuyên nàng ta." Phỉ Thúy cầm hộp đồ ăn, bên trong là thuốc phòng bếp nhỏ mới sắc xong, nàng ấy thờ ơ lạnh nhạt lâu như vậy đã nhìn thấu thái độ của Thẩm Thất gia với Thất phu nhân, cứ như vậy để nàng ta tự sinh tự diệt, nữ tử trên thế gian làm sao có thể sống tiếp như vậy được.
Tạ Nguyễn Ngọc làm sao không hiểu chỉ là nàng không quên được ánh mắt của Trần Vân Nương, cứ trống rỗng nằm ở trên giường như vậy, dung nhan vốn dĩ non mềm cũng như đoá hoa lụi tàn.
"Ta đi nhầm một bước nên cuối cùng không có đường sống để lựa chọn."
Nàng không biết Trần Vân Nương từng trải qua cái gì, dựa vào tính tình cái gì cũng nói của Thẩm Thất gia, hắn có thể chịu đựng Trần Vân Nương sống đến bây giờ đã là động lòng trắc ẩn.
"Nếu nàng ta thật sự muốn chết, chúng ta không ai cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-nguyen-ngoc/953875/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.