Tình huống của Tân Bắc còn phức tạp hơn hắn tưởng tượng, khó trách Lưu Sướng muốn lui về ở ẩn, sợ là qua thêm hai năm thì quyền lực trong tay đều bị Phùng Huân thu vào trong túi.
Nghĩ đến Phùng Huân, Thẩm Thất gia tháo kính xuống, cẩn thận lau, ánh mắt lại xuyên qua kính mà nhìn xuống mặt đất, trong tay Phùng Huân có 28 sư mà Tân Bắc lấy làm tự hào nhất, binh quyền 28 sư không bắt được thì quân của Tân Bắc không thể nào thống nhất.
Thẩm Thất gia tinh tế nghĩ, bỗng nhiên khoé môi mím chặt hiện lên một tia mỉm cười, một lát sau lại khôi phục như lúc ban đầu.
Từ hôm nay về sau, Tạ Nguyễn Ngọc cũng chưa thấy Thẩm Thất gia, nàng cũng không lo lắng, cả ngày đảo quanh ao cá trong viện, bên trong nuôi một đám cá chép to mọng, bơi lung lay, Tạ Nguyễn Ngọc dứt khoát bảo Đinh Chí làm cho nàng cái cần câu, mỗi ngày đều phân cao thấp với đàn cá.
Tuy Thẩm Thất gia phát cho nàng mấy nhân thủ lưu loát nhưng Phàn Thành không phải Bảo Ninh, Thẩm Bồi Viễn còn như đi trên băng mỏng, nàng cũng không náo loạn tư bản, trực tiếp đóng cửa không ra ngoài.
"Không phải nói di thái hắn nuông chiều là một người có tính tình gây chuyện sinh sự sao? Người của tôi thủ ở đó mười ngày, cô ta đến cửa cũng chưa bước ra!" Lâm đ*o Doãn rót cho Phùng Huân đầy một ly, lúc này mới gắp đậu phộng ném vào trong miệng.
"Dù sao cũng là con trai của đại soái, trên mặt vẫn là phải đi qua mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-nguyen-ngoc/239179/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.