Chương trước
Chương sau
Tạ Nguyễn Ngọc không lên tiếng, Thẩm Thất gia không phải nhìn không rõ, hắn chỉ là mê mang tạm thời, Thẩm phu nhân không có khả năng thay đổi thái độ với hắn, tính tình của Thẩm Thất gia cũng không có khả năng thay đổi, ngẫu nhiên thất thố cũng chỉ là một tia giãy giụa cuối cùng của hắn, hết giãy giụa hắn vẫn phải quay về làm Thẩm Thất gia mặt ấm tim lạnh kia.
Hôn sự này cứ như vậy mà được Thẩm Thất gia nhận lấy, trước mặt mọi người cũng dính vài phần không khí vui mừng. Thành Bảo Ninh lâu rồi không gặp chuyện vui cho nên hôn lễ của Thẩm Thất gia làm rất long trọng. Khắp thành đều tràn đầy rực rỡ, Soái phủ bày tiệc cơ động, người đến người đi để nhận may mắn.
Tân phu nhân qua cửa, bọn hạ nhân trong phủ cũng bận rộn trong ngoài chỉ có Tạ Nguyễn Ngọc ngoan ngoãn ngốc ở trong phòng, chống cằm nhìn Giang Sính Đình bện dây đeo. Ngày hôm nay là của Thất gia và Thất thái thái, khác với sự không cam lòng của Giang Sính Đình thì Tạ Nguyễn Ngọc lười ra khỏi cửa.
Hôn lễ náo nhiệt đến mức không chịu được, tuy tửu lượng của Thẩm Thất gia tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi bị chuốc rượu có chút không phân rõ đông tây nam bắc, sai người nâng về tân phòng, mọi người lại dựa cơ hội này náo loạn động phòng xem Thẩm Thất gia uống rượu giao bôi, lúc này mới rời khỏi khi chưa đã thèm.
Nửa đêm, Tạ Nguyễn Ngọc ngủ mơ mơ màng màng, lúc xoay người bỗng nhiên cảm thấy có bóng dáng ngồi ở mép giường, trong lòng đột nhiên cả kinh, cơn buồn ngủ nháy mắt mất đi một nửa, miệng mở ra còn chưa kịp kêu thành tiếng đã bị bàn tay của người đàn ông gắt gao che lại.
Tiếng nói của Thẩm Thất gia vang lên bên tai, lúc hô hấp mang theo mùi rượu mát lạnh: "Là ta."
"Thất gia làm em sợ muốn chết." Tạ Nguyễn Ngọc kéo bàn tay hắn xuống, dùng sức đấm một cái trên vai Thẩm Thất gia, tức giận nói: "Hơn nửa đêm ngài không ở tân phòng, đến chỗ em..."
Lời nói của Tạ Nguyễn Ngọc còn chưa nói xong đã nghẹn trong cổ họng, nhìn Thẩm Thất gia cười như không cười nuốt một ngụm nước miếng.
Thẩm Thất gia lúc này xuất hiện ở tân phòng mới là vấn đề! Tròng mắt nàng chuyển động: "Vậy động phòng thì ai làm?"
"Khanh khanh hà tất biết rõ còn giả bộ hồ đồ." Thẩm Thất gia dịch người lên trước, môi in lên cánh môi của Tạ Nguyễn Ngọc: "Thì giống như chuyện trước kia ta làm với em thôi."
Cơ thể Tạ Nguyễn Ngọc run lên, lùi dần về sau theo bản năng. Thẩm Thất gia lại không chấp nhận được nàng trốn, cánh tay căng thẳng đã đè nàng ở trên giường, nụ hôn của hắn có chút dùng sức, cắn xương quai xanh của nàng nói: "Quá bẩn."
Lời kia vừa thốt ra, ánh mắt Tạ Nguyễn Ngọc nhìn Thẩm Thất gia mang theo vài phần cổ quái, nhìn đến khi Thẩm Thất gia nhíu mày xoay người nằm bên cạnh Tạ Nguyễn Ngọc, duỗi tay kéo cánh tay của nàng, động tác giống như lúc bình thường. Tạ Nguyễn Ngọc nghẹn cười cuối cùng cũng không dám cười ra tiếng, nàng dường như thấy được nón xanh trên đầu Thẩm Thất gia.
Thẩm Bồi Viễn có chút hối hận khi nói cho nàng nghe nhưng nói ra rồi lại không rút lại được, dứt khoát nhắm mắt lại. Đêm lạnh như nước, hai người yên tĩnh nằm song song trên giường, giống như không có việc gì.
Ngày tháng vẫn cứ trôi đâu vào đấy, Tạ Nguyễn Ngọc và Giang Sính Đình cũng ở dưới mí mắt Thẩm Thất phu nhân được nâng thành di thái. Biết Thẩm Thất gia không thích tân phu nhân, Tạ Nguyễn Ngọc cũng không đối xử tốt với nàng ta, nhìn qua càng giống không đặt phu nhân vào mắt.
Vì vậy nên Thẩm Bồi Viễn cũng răn dạy nàng trước mặt mọi người vài lần, đương nhiên sau đó an ủi nàng - hiệp sĩ gánh nồi bằng những lễ vật cũng nhiều, Tạ Nguyễn Ngọc là một người không có tiền đồ, đều nhận hết toàn bộ, đổi sang tiền giấy bảo Đinh Chí đến ngân hàng dùng danh nghĩa của nàng để tạo một tài khoản tiết kiệm, thật sự đúng là tốn không ít.
Phỉ Thúy cũng ngầm cố ý vô tình nhắc nhở Tạ Nguyễn Ngọc rất nhiều lần, sợ nàng cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chọc giận Thẩm Thất gia, kết quả đều bị nàng có lệ chắn lại cho qua, một đêm trước đồng ý ngày hôm sau lại không thay đổi như cũ.
Dần dần số lần Thẩm Thất gia đến Ôn Hương Lâu cũng ít đi, phần lớn thời gian đều ở lại chỗ Thẩm Thất phu nhân, giống như rất chán ghét sự ương ngạnh của Tạ Nguyễn Ngọc. Cho đến khi nàng không cẩn thận làm hỏng đồ rửa bút âu yếm của Thẩm Thất phu nhân, bởi vì Thẩm Thất phu nhân khóc lóc kể lể hoa lê dính hạt mưa, Thẩm Thất gia hoàn toàn cấm túc Tạ Nguyễn Ngọc.
Mỗi khi nhìn thấy Nguyễn Ngọc ở trong phòng nghịch trang sức, Phỉ Thúy luôn dùng ánh mắt ai oán nhìn nàng, thở ngắn than dài, chọc đến nàng cũng không dám lộ ra biểu cảm "có tiền thật tốt" chỉ có thể giả làm hòn vọng phu, đứng ở cửa chờ Thẩm Thất gia sẽ không đến đây.
Tạ Nguyễn Ngọc đã từng chết một lần, theo bản năng ngửi được mùi vị không giống bình thường, Thẩm Thất gia thật sự có chút tốt quá mức với tân phu nhân.
Đã nhiều ngày Tạ Nguyễn Ngọc chưa thấy Thẩm Thất gia thì Giang Sính Đình lâu lâu lại đến Ôn Hương Lâu nói chuyện với nàng, trong lời nói không tránh được mà nhắc đến Thẩm Thất phu nhân, rất có ý tứ bênh vực kẻ yếu giúp cô.
Thật ra Tạ Nguyễn Ngọc cũng muốn nói theo Giang Sính Đình, dù sao ở tiểu lâu buồn bực cả ngày cũng rất gian nan. Nhưng nàng thật sự không có ý tưởng gì với Thẩm Thất phu nhân, nhiều lời thì sai nhiều, Thẩm Thất gia kiếp trước giữ nàng ta lại gần mười năm, đời này nghĩ đến cũng sẽ không có cái sọt lớn nào.
Nói nhiều sai nhiều, Tạ Nguyễn Ngọc cứ vâng vâng gật đầu, miệng cũng không nhàn rỗi, sau đó thấy Giang Sính Đình không ủng hộ nhíu mày lúc này mới cầm khăn lau lau miệng, đôi mắt không khỏi nhìn về phía hộp quả khô trước mắt, nghĩ nghĩ rồi lại giơ tay cầm lấy một miếng quả khô nhét vào lòng bàn tay của Giang Sính Đình: "Em lén sai người đi mua đến đấy."
"Chị đến đây nói với em nhiều như vậy không phải muốn chút thức ăn này của em." Thấy Tạ Nguyễn Ngọc coi lời nàng ta nói như gió thoảng bên tai, trên mặt Giang Sính Đình nhiễm một chút ửng hồng, nhân nhi ngày thường ôn hòa nổi giận thì lông mi nhếch lên thật sự có vài phần sắc bén.
Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc thấy khổ! Thẩm Thất gia nói rõ bảo nàng trở thành kẻ ngốc, hắn không đến tìm nàng, chẳng lẽ nàng còn dám nhảy nhót trước mặt hắn?
Đành phải kéo kéo góc áo của Giang Sính Đình mà nói: "Người ta cưới hỏi đàng hoàng, em là một di thái làm gì có tư cách tranh đoạt với phu nhân? Quá khứ coi như là em bị mù mắt mà thôi."
Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy câu nói này của chính mình vô cùng có lý, trực tiếp muốn thể hiện thành quả ưu tú khi đóng cửa suy nghĩ lần này.
"Cốp!"
Quả khô bị Giang Sính Đình hung hăng ném lên trên bàn: "Chị tốt bụng đến thăm em, em tội gì phải châm chọc ta trong sáng ngoài tối!"
Nói xong nàng ta đẩy bàn cũng không quay đầu lại, chỉ để lại Tạ Nguyễn Ngọc đang dại ra, nàng nghi ngờ nhìn Phỉ Thúy: "Ta đã nói cái gì không nên nói sao?"
"Không có!" Phỉ Thúy thấy nàng thông suốt, đầu lắc thành trống bỏi: "Nếu người nhìn rõ sớm hơn bây giờ tội gì lại nghẹn ở trong viện, Thất gia lúc trước thích người bao nhiêu chứ!"
"Đúng vậy, đúng vậy, là ta sai." Xem xét quả khô ăn sắp hết Tạ Nguyễn Ngọc lại nhớ đến món điểm tâm bánh hạch đào bôi mỡ heo của Bảo Ký, đời trước nàng cũng không có thể ăn như vậy! Tạ Nguyễn Ngọc sờ soạng chiếc cằm mềm mại, chẳng lẽ là lúc chết quá đói, sống lại một lần mang theo sự đói khổ đến đây?
"Đinh Chí!" Tạ Nguyễn Ngọc gọi về phía cửa, một bóng người hiện lên, mảnh tơ lụa dài màu xanh lá treo trên tây trang cùng quần dài, bên ngoài mặc áo choàng màu nâu, giày da sáng bóng, thật sự rất lưu loát chỉ tiếc cho nàng, Tạ Nguyễn Ngọc có chút ngượng ngùng: "Anh đi đến phố cách đây bảy dặm mua cho tôi hai bọc điểm tâm đến đây đi, mua nhiều một chút bánh hạch đào và cuốn đường tơ vàng."
"Được." Gặp nhiều không trách, Đinh Chí làm việc như sấm rền gió cuốn, lúc này đã đồng ý thì lập tức xuống tay làm.
Tạ Nguyễn Ngọc híp mắt nhìn bóng dáng của hắn ta, cảm khái: "Một người thật tốt, đáng tiếc chỉ có thể thay mình làm chân chạy mua điểm tâm."
"Nếu người cảm thấy có lỗi với người ta thì ngày thường ăn ít chút đi." Nhìn người bây giờ béo thế nào rồi, Phỉ Thúy nhìn gương mặt từ từ đẫy đà của Tạ Nguyễn Ngọc, trắng nõn mượt mà nhưng rất khỏe mạnh, tự nhiên cũng ít đi hương vị nhược liễu phù phong.
"Khó có thể được." Tạ Nguyễn Ngọc đưa nắp tráp cho Phỉ Thúy: "Thu vào đi, chờ Đinh Chí mua điểm tâm về lại mang ra."
Tạ Nguyễn Ngọc ăn uống no đủ lại lên giường ngủ một lúc.
Đáng tiếc nàng không chờ được điểm tâm nóng hôi hổi mà chờ đến một biến cố lớn.
Lúc Đinh Chí trở về đi cửa sau, cả người đều là máu nhảy vào Ôn Hương Lâu làm Tạ Nguyễn Ngọc và Phỉ Thúy đều hoảng sợ.
"Thất gia đã xảy ra chuyện!"
Tạ Nguyễn Ngọc cả kinh, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa, Phỉ Thúy nhận được ánh mắt vội vàng ra ngoài nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới đóng cửa thủ ở bên ngoài, rất nhiều việc mặc dù chủ tử dám nói thì nàng ấy cũng không dám nghe.
"Sao lại thế này!" Tạ Nguyễn Ngọc thấy trên ống tay áo của hắn ta có nhiễm vết máu, máu tươi theo cổ tay áo chảy xuống mặt đất, nên là bị trọng thương.
"Tôi đến lấy con dấu của Thất gia, lập tức đi, trong nhà liền giao cho di thái."
Tạ Nguyễn Ngọc không nghĩ đến Thẩm Thất gia sẽ lừa nàng, nhốt chính mình ở trong Ôn Hương Lâu, lần này Đình Chí tìm con dấu phải đi, cũng bất chấp quá nhiều trực tiếp ngăn cản hắn ta lại.
Động vào tư bộ chính là việc lớn, không lừa được Soái phủ!
"Thất gia bảo anh đến?" Tạ Nguyễn Ngọc không tin Thẩm Thất gia sẽ trương dương như vậy.
Đình Chí cắn chặt răng, Thất gia cũng từng nói, tư bộ có thể không động đến thì không được động, nếu thật sự không làm được thì hoặc là không làm hoặc là làm đến cùng, trực tiếp phái tư bộ đi qua nhỏ cỏ tận gốc, nhưng trên đường lại gặp chuyện không may: "Ý của Thất gia vốn là bảo tôi tìm lưu manh không gây chuyện... Nhưng mà..."
Tạ Nguyễn Ngọc quan sát thần sắc của Đình Chí, thấy trên mặt hắn ta có chút do dự thì biết vận dụng tư bộ không phải phương pháp tốt. Chỉ hận đời trước nàng ở Tăng thành, nỗ lực cầu sinh tồn dưới tay Mục Độ Niên, chỉ biết năm đó Thẩm Bồi Viễn trải qua một lần ám sát, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, ngoại trừ cái này thì tin tức của thành Bảo Ninh lại ít đến không thể ít hơn.
Trận ám sát kia chắc có lẽ chính là lần này.
Ánh mắt Tạ Nguyễn Ngọc chợt lóe: "Anh từ từ!" Nói xong nàng xoay người lấy chìa khóa, lấy tám vạn tiền Đại Dương trong ngăn tủ: "Bây giờ anh đi làm theo Thất gia nói, tiền không thành vấn đề, tìm nhiều người gan lớn mà không quá sạch sẽ."
Trong lòng Đình Chí tranh đấu, hắn ta cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, chỉ là con đường này chung quy có chút khó đi.
"Tôi cùng đi với anh." Tạ Nguyễn Ngọc thấy sự giãy giụa của hắn ta, đành phải dùng đòn sát thủ: "Việc này phải gạt đại soái nếu không để Thất gia thu thập cũng quá phiền toái."
"Di thái!" Đình Chí dừng một chút muốn ngăn cản nàng, cảm thấy những việc này liên lụy phụ nữ thế nào cũng không quá thể diện, lại nhớ đến việc Thất gia từng nói nếu xảy ra chuyện thì nghe Tạ Nguyễn Ngọc, lời nói sau đó cũng nuốt vào trong bụng, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Nhưng anh phải nói rõ một năm một mười chuyện này cho tôi nghe!" Tạ Nguyễn Ngọc tùy ý mặc một chiếc áo ngoài, nghĩ nghĩ, dùng cây trâm nhạt màu trên chỗ đựng đồ trang điểm, đây có lẽ là thời cơ tốt nhất để bày tỏ lòng trung thành với Thẩm Thất gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.