Thời tiết trong xanh rất tốt. Vốn dĩ Tạ Nguyễn Ngọc định ngủ nướng lại bị Thẩm Thất gia phái người mạnh mẽ bắt được, kéo đến Tân Bách Môn. Ban ngày phòng nhảy có tử khí âm trầm không hề ngập trong vàng son xa hoa lãng phí. Tân Bách Môn là việc làm ăn của Thẩm Bồi An, người đến đều là hương thân nhà quyền quý, Thẩm phu nhân không tin được người khác nên nương nhờ Thẩm Thất gia coi chừng một đoạn thời gian, đã làm hắn không thấy được trung tâm mua bán lại không thể không đến xem sân khấu. Lúc này Tạ Nguyễn Ngọc đứng sau lưng xoa xoa vai cho hắn, thấy Thẩm Thất gia híp mắt chớp mắt, tin chiến thắng báo về liên tiếp, hắn lại không nóng nảy chút nào. "Thất gia!" Ngoài cửa truyền đến tiếng đạp cửa của Đình An, sau đó lại là một trận trầm mặc. Tạ Nguyễn Ngọc trước đó đã sống vài thập niên làm sao còn không có ánh mắt về điểm này, vội vàng thu tay: "Không bóp không bóp nữa, mệt chết em rồi, hiếm khi được ra khỏi nhà một chuyến cũng không được ra ngoài đi dạo." Hôm nay nàng mặc một chiếc trường bào màu quả hạnh đỏ, thêu đường viền hoa màu bạc, vòng eo cũng rất nhỏ, cổ tay áo hơi hơi thu lại, trong úc giơ tay lộ ra cánh tay tố bạch, đeo mỗi chuỗi lắc tay trân châu lớn nhỏ như hạt đậu Hà Lan. Trắng đến chói mắt. "Đi đi." Thẩm Thất gia cười khéo mười ngón tay của nàng nắm chặt: "Hạt châu này không khỏi quá không phóng khoáng, ta sẽ bảo Đinh Chí cùng em ra ngoài đi dạo xem có trang sức mình thích không." "Được ạ." Đinh Chí là tâm phúc của Thẩm Thất gia, đi theo nàng ít nhiều gì cũng có ý giám thị. Tạ Nguyễn Ngọc cũng không ngốc mà nàng rất hiểu nhưng nàng vẫn rất vui vẻ. Xài tiền của Thẩm Thất gia, dùng người của Thẩm Thất gia, nàng thậm chí có thể nhếch lỗ mũi lên trời đi dạo trong thành Bảo Ninh, còn có việc nào sung sướng hơn việc cáo mượn oai hùm sao? Không có! Lúc Tạ Nguyễn Ngọc ra cửa thậm chí còn vui vẻ cho Thẩm Thất gia một gương mặt tươi cười hớn hở, chỉ thiếu việc không ngửa mặt lên trời cười to, bộ dáng vui vẻ có chút lây lan sang Thẩm Thất gia. Hôm nay thật là một ngày lành, trên tay Thẩm Thất gia cầm điện báo, đôi mắt dưới kính cong cong cực kỳ đẹp, đầu ngón tay mơn trớn một hàng chữ: Thuốc lá thuận lợi, hợp nhau. Nhìn qua vô cùng bình thường. Một mảnh ở ngoài Thoa Bắc cách ngàn dặm huyết vũ tinh phong. "Thiếu soái, chúng ta bị bao vây!" Phân đội nhỏ của bọn họ còn chưa ra khỏi Văn huyện thì trúng đạn, tám chín phần mười là bị nhốt trên trong tòa thành không này. Chỗ bả vai của Thẩm Bồi An nhiễm tảng lớn màu đỏ tươi, được băng bỏ bởi một tấm vải thô không rõ màu sắc, đau đớn làm khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ta trở nên có chút vặn vẹo: "Đã phát tín hiệu cầu cứu chưa?" "Đã phát rồi nhưng không nhận được hồi âm bên ta," Khẽ cắn môi, binh lính trước mắt tiếp tục nói thêm: "Chúng ta không chống cự thêm được bao lâu." "Còn thừa bao nhiêu người?" "Không đến 300." Bị nhốt chết ở Văn huyện là việc Thẩm Bồi An làm sao cũng không nghĩ đến, vốn dĩ chiến sự vô cùng thuận lợi, Bạch Lộ Hải bị quân đội bọn họ đánh bại lui binh liên tiếp, cuối cùng nổi lên chiến tranh du kích ở vùng Hoành Sơn. Vùng Hoành Sơn rắc rối phức tạp cũng không có phạm vi lớn thích hợp để sống mái với nhau vì thế hắn ta đề nghị phân tán tác chiến, lấy đạn sương mù làm tín hiệu, áp dùng hình thức bao vây để vây khốn võ trang còn sót lại của Bạch Lộ Hải, nhất cử tiêu diệt phản quân. Nhưng mà tín hiệu phát ra liên tiếp lại rất lâu không nhận được đáp lại. Cơ bắp trên mặt của Thẩm Bồi An khẽ run, nghiến răng nghiến lợi giống như một con thú, ngực phập phồng bại lộ sự phẫn nộ giờ phút này của hắn ta: Có người muốn dựa tay Bạch Lộ Hải giết hắn! Nếu hắn ta bị bắt, ánh mắt Thẩm Bồi An âm u không ngừng, miệng gắt gao mím thành đường. Đại soái sợ là sẽ chính tay giết hắn ta, Một thiếu soái bị bắt không chỉ làm cho đại soái hổ thẹn, làm 13 sư hổ thẹn càng sẽ làm toàn bộ trực hệ hổ thẹn. Thời gian dần dần trôi qua, tiếng súng bên ngoài không dứt bên tai, từng tiếng đều lộ ra sự tuyệt vọng, trước mắt nhìn thế nào cũng là tuyệt lộ. Thẩm Bồi An cẩn thận lau súng lục trong tay, đây là lễ vật đại soái đưa cho hắn ta vào sinh nhật hai mươi tuổi, đại soái nói, bản thân ông ta coi hắn ta là đứa con trai mình tự hào nhất. "Pằng!" Một tiếng súng vang lên. Thẩm Thất gia đã sớm xử lý xong công việc vẫn lui đến Phật đường tụng Phật như cũ, dường như cảm nhận được gì nên chậm rãi mở mắt. Lửa đốt hai bên đang rất mạnh, ngọn lửa cao cao bay lên, Phật châu Huyết Long Mộc trong tay được hắn chuyển động không ngừng, lây dính một chút nhiệt độ cơ thể. Kinh văn trên hạt châu bởi vì được vuốt ve quanh năm suốt tháng có chút đã không thấy rõ, Thẩm Thất gia dường như không tha mà xoay hai vòng, lúc này mới giơ tay trực tiếp ném vào trong lò lửa, ngọn lửa được thêm gỗ càng thêm thiêu đốt rung động bùm bùm, ánh lửa chiếu vào trên mặt Thẩm Thất gia, hắn hiếm khi mới có chút thất thần. Đợi tràng hạt từng chút từng chút bị đốt thành tro tàn, lúc này Thẩm Thất gia mới thu tầm mắt dừng trên lò lửa, chắp tay trước ngực bái Phật ở trước mặt. Phật chủ niêm hoa nhất tiếu, phổ độ chúng sinh (Ý là mặt Phật mỉm cười đưa hoa ra, phổ độ chúng sinh). Thẩm Thất gia cứ quỳ trên gối đệm hương bồ, hai mắt khép hờ, khóe miệng dương lên độ cung nhỏ bé có vẻ thành kính vô cùng. "Mẹ, con trai chắc chắn sẽ đưa đám người bọn họ đến gặp người." Miệng đang niệm kinh, tay đang giết chóc. Tạ Nguyễn Ngọc nói đúng, Thẩm Thất gia trước nay không phải người tin Phật. Thẩm Thất gia ở Phật đường nhỏ ngây người một mình cả đêm. Nửa đêm, trong phủ đại soái đã nháo lật trời, tin Thẩm Bồi An chết và tin chiến thắng tiêu diệt quân phản bội cùng được truyền đến thành Bảo Ninh. Đại bi đại hỷ, Thẩm đại soái nhìn điện báo rất lâu không phản ứng kịp còn Thẩm phu nhân vừa nhận được tin hai mắt đã tối sầm, ngất đi ở trên lầu. Ngọn đèn dầu phủ Đại soái trắng đêm không tắt. Thẩm Nhị gia đã chết, lòng của Thẩm Ngũ gia cũng theo cái chết của hắn ta rơi vào động băng, Đại soái vì việc của Cửu di thái mà có khúc mắc với hắn ta, hắn ta cũng biết lần này Đại soái và phu nhân để hắn ta đi theo Thẩm Bồi An thảo phạt phản quân là vì cái gì, đơn giản để hắn ta thành công làm nền cho Nhị gia, xảy ra chuyện cũng có thể gánh tội thay Thẩm Nhị gia. Nhưng mà không thể nào nghĩ đến, Thẩm Bồi An đã chết, huyện thành bị bao vây nên tự sát. Mà hắn ta lại mang theo vinh quang toàn thắng trở về. Đây không phải công huân, đây là bùa đòi mạng! Lúc ấy Bạch Lộ Hải bị bọn họ bức cho tán loạn cuối cùng chạy trốn đến phía tây của Thoa Bắc, Thoa Bắc không phải địa bàn của Ngụy chính phẩm, quân đội hệ sông của hắn ta không thể công khai đi vào hướng Tây của Thoa Bắc nên ngừng ở trên biên giới giao thoa với hai tỉnh. Bọn họ và bộ đội của Trương Tuần hủy đi mấy chi của thành, lấy đạn sương mù làm tín hiệu, binh lính chia ra sáu đường bao vây tiêu diệt Bạch Lộ Hải. Nhưng trên đường đi ra đường rẽ, đạn sương mù bay lên, Thẩm Bồi Đống chia ra hai trận, cứu được quân bản địa của Thoa Bắc, cho dù 13 sư anh dũng vô địch đến đâu kết hợp với cơ thể bôn ba ăn không tiêu. Cuối cùng tinh lực bị mài mòn gặp gỡ bộ đội chủ lực của Bạch Lộ Hải, sau đó hắn ta lại thấy được đạn sương mù bay lên thật sự hữu tâm vô lực, chỉ có thể cầu nguyện viện quân của Trương Tuần chạy đến. Chờ đến khi Thẩm Bồi Đống đánh gục Bạch Lộ Hải chạy đến nơi, bộ đội Trương Tuần đang chiến đấu kịch liệt với tàn lưu của phản quân mà Thẩm Bồi An cùng phân đội nhỏ của hắn ta đã bị hủy diệt. Cứ như vậy Thẩm Bồi An đã chết, hắn ta bắn chết Bạch Lộ Hải, dọn dẹp phản quân còn cứu Trương Tuần. Thận trọng từng bước, hợp tình hợp lý, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa phảng phất như hắn ta trời sinh chính là anh hùng, may mắn đến mức tự Thẩm Bồi Đống còn không tin. Không riêng hắn không tin, Thẩm đại soái cũng không tin. Con trai đắc ý của Thẩm đại soái đã chết, chết trước một khắc khi chiến thắng trở về, thậm chí đến bộ đội đi theo hắn ta cũng chết hết. Ngày hôm sau khi trời hơi sáng, Thẩm Thất gia nhận được tin tức Thẩm phu nhân truyền đến vội vàng đến phủ Đại soái. Soái phủ càng thêm yên tĩnh, bước chân của nhóm nha hoàn vội vàng, cũng không dám thở mạnh sợ chọc giận chủ tử. Hắn không đi gặp Đại soái, bước chân hơi dừng lại lập tức đến sân của Thẩm phu nhân, Tiểu Dương Lâu hai tầng, trên mặt đất trải thảm trắng tinh, đập vào mắt chính là bức họa bạch phượng nửa mặt tường. Bên trong ẩn ẩn truyền đến tiếng mắng tức muốn hộc máu của Thẩm phu nhân: "Cái con tiện nhân này! Tao nhất định phải lột da của mày, báo thù cho con tao!" Trên lầu, Tứ di thái khóc hoa lê dính hạt mưa quỳ gối ở mép giường của Thẩm phu nhân, cái trán bị đánh chảy máu, máu tươi rơi trên thảm, bà ta không ngừng dập đầu, trong miệng lặp đi lặp lại nức nở: "Phu nhân, thật sự không phải Đống Nhi, cho dù cho thằng bé một trăm lá gan nó cũng không dám làm Nhị gia bị thương." "Không dám? Đến người phụ nữ của Đại soái nó cũng dám ngủ, nó còn có cái gì không dám?" Thẩm phu nhân tức nói không lựa lời, nắm lấy vòng tay nảy sinh ác độc ném lên mặt Tứ di thái, vòng tay nện trên gò má của bà ta, cơ thể Tứ di thái bị thương lệch sang một bên rồi nhanh chóng quỳ về chỗ cũ. "Phu nhân." Ánh mắt của Thẩm Thất gia chuyển đến trên người Thẩm phu nhân, đúng lúc mở miệng, trong mắt mang theo vài phần bi thương, nhìn Thẩm phu nhân lại rơi lệ một trận. Lúc này trên mặt Thẩm phu nhân không còn son phấn, sợi tóc hỗn độn, nếp nhăn trên khóe mắt trần trụi lộ ra trong không khí, phảng phất như trong một đêm đã già đi mười tuổi: "An Nhi của ta, An Nhi của ta." Tiếng khóc tê tâm liệt phế quanh quẩn trong phủ Đại soái, Tứ di nương cúi đầu càng thấp, đầu ngón tay vì sợ hãi mà run vô cùng. Thẩm Bồi An đã chết, có người buồn thì cũng có người vui. Trong viện phía Tây, cửa phòng đóng chặt, Ngũ di thái cho hạ nhân lui xuống, lôi kéo tay Thẩm Tứ thiếu, sự hưng phấn trong ánh mắt che cũng không che hết được: "Thật sự chết rồi?" "Mẹ." Thẩm Bồi Hoa lắc đầu, ý bảo bà ta thu liễm. "Xứng đáng! Làm nhiều việc ác nên gặp báo ứng đi!" Ngũ di thái hiếm khi vui sướng trong lòng như vậy, tiện nhân đều có trời phạt. lúc này trong phòng chỉ có hai mẹ con bọn họ, bà ta cũng bất chấp cái gì nên nói cái gì không nên nói: "Hai mẹ con kia không một người nào là thứ tốt, may là Thẩm Nhị đã chết, nếu cậu ta thật sự kế thừa phủ Đại soái thì chúng ta không có đường sống." "Chớ quên bên cạnh phu nhân còn có Thẩm Thất." "Nhắc đến Thẩm Thất thật sự là một kẻ đáng thương." Đôi mắt Ngũ di thái lăn lóc nửa ngày cuối cùng thì che môi cười nói: "Nếu ta là thái thái đã sớm giết cậu ta để xong hết mọi chuyện, nào dám nuôi ở bên cạnh mình." "Mẹ!" Thẩm Bồi Hoa bỗng nhiên đập bàn, hiếm khi tức giận nhanh chóng nhìn cửa phòng đóng chặt: "Có những lời nói không được nói!" "Đứa nhỏ này làm mẹ sợ muốn chết!" Ngũ di thái bị hắn ta làm sợ nhảy dựng, nói xong duỗi duỗi tay vỗ bộ ngực, bất mãn: "Bên ngoài cũng không có người ngoài, kết quả ta chưa bị thái thái chỉnh chết lại bị con hù chết!" Ngũ di thái vừa dứt lời đã nghe thấy âm thanh của tiểu nha hoàn truyền đến từ trong viện: "Di thái, Thất gia đến rồi, nói là muốn mời Tứ gia đến thương thảo việc tiếp quản tài sản." "Được." Thẩm Bồi Hoa biết tính tình của Ngũ di thái, nói: "Đợi lát nữa con và Thẩm Thất ra ngoài một chuyến. Chờ thêm mấy ngày nữa thi thể Lão Nhị về phủ, cho dù trong lòng mẹ khoái hoạt thêm cũng nên khóc ra một bộ dáng từ mẫu trước mặt Đại soái." "Đi đi, ta biết rồi." Ngũ di thái đáp ứng lưu loát ngoài miệng, ý cười trên mặt lại không áp xuống một chút nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]