Cha của Tạ Nguyên Ngọc ở Vận Châu là có tiếng hay chơi bạc, Tổ phụ (Tương đương với cụ hay ông cố á) ở núi ăn không, gia sản tổ tiên tích góp thời trẻ vốn là không nhiều lắm, tới đồng lứa cha nàng là thua hết sạch. Một lần cuối cùng Tạ Nguyễn Ngọc thấy cha nàng là lúc nàng đang ở cửa đóng đế giày, xa xa nghe thấy có người gọi tên của mình, vừa ngẩng đầu liền thấy cha nàng cung eo ở đầu hẻm chỉ vào nàng khoa tay múa chân với người đàn ông mặc quân trang. Khi đó Tạ Nguyễn Ngọc mới biết được, cha nàng lúc này ở sòng bạc thua đỏ mắt trực tiếp bán nàng cho vị quân tá họ Triệu hơn bốn mươi tuổi này đổi mười mấy đồng Đại Dương. Một ngày đó Tạ Nguyễn Ngọc không về nhà, thậm chí còn không kịp ra ngoài gặp mẹ lần cuối cùng đã mang theo một cái sọt bị kéo đến nhà người đàn ông. Tạ Nguyễn Ngọc trông xinh đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh, miệng tinh tế hồng nhuận, cằm mượt mà mang theo chút mỡ màng của trẻ con, nương tử nhà quân tá không thể dung người, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng đã nháo to, trực tiếp buộc Triệu quân tá đưa nàng đến chỗ Thẩm Thất gia ở Vận Châu.
Một năm kia, nàng mười sáu tuổi đúng là tuổi tác như hoa như ngọc.
Cũng là một năm kia, nàng đi theo Thẩm Thất gia đến thành Bảo Ninh cách ngàn dặm.
Tạ Nguyễn Ngọc cúi đầu nhìn bàn tay có chút trắng nõn của chính mình, lộ ra chút hồng nhàn nhạt, sinh cơ nói không nên lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-nguyen-ngoc/239168/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.