Edit: Dii
____________
Sáng hôm sau, Lăng Kỳ Yến lại đến cung Ninh Thọ. Vì chuyện hôm qua, Thái hậu mất ngủ cả đêm, Lăng Kỳ Yến sợ bà nghĩ ngợi rồi sinh bệnh, mới sáng sớm đã qua nói chuyện với bà.
Thẩm thị nổi điên suốt cả đêm, từ trên xuống dưới cung Phượng Nghi đều bị hành cho đau đầu. Hoàng đế kệ bà ta, đứa con ruột Ôn Doanh đành phải đi qua.
Hắn bị ngăn lại ngoài điện, cửa chính điện cung Phượng Nghi khóa kín, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng Thẩm thị khóc la, cung nhân quỳ đầy đất nhưng không có ai dám tiến lên.
Ôn Doanh đứng trước điện, lạnh lùng bảo: "Mở cửa."
Đại thái giám cung Phượng Nghi thấp thỏm, nói: "Nương nương không cho chúng nô tỳ vào."
"Bản vương bảo các ngươi mở cửa."
"Nhưng..."
Hắn đạp một cú, mở cửa chính điện cung Phượng Nghi ra.
Trong điện bừa bãi khó coi, mảnh sứ rơi vỡ đầy đất, khắp nơi đều là bàn ghế ngã đổ.
Thẩm thị ngơ ngác ngồi dưới đất, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, còn đâu uy nghi của hoàng hậu trong cung.
Nghe thấy tiếng động, bà ta sững sờ ngẩng đầu lên, híp mắt lại. Một lúc lâu sau bà ta mới thích ứng được với ánh sáng mặt trời, rốt cuộc cũng thấy rõ Ôn Doanh đang bày vẻ mặt vô cảm, đứng ngược sáng ở đó.
Sau cơn mê man ngắn ngủi, cảm xúc của Thẩm thị đột nhiên bị thù hận thay thế. Khuôn mặt bà ta vặn vẹo, vớ đại một mảnh sứ vỡ, lảo đảo bò dậy, nhào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-diem-ngoc/3327683/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.