Ôn Doanh vừa đứng lên, Trịnh Mộc đã hào hứng chạy đến bẩm báo với hắn, nói là cuối cùng cũng hỏi ra được vị trí chính xác của bộ lạc Lạc Tháp, còn có hai tên tù binh do chịu không nổi nên đã đồng ý dẫn đường cho họ.
“Bộ lạc của bọn họ có khoảng năm vạn người, trong đó có 3000 kỵ binh, có tới gần một vạn nô lệ, mấy năm nay cứ bắt mất con dân từ Đại Thành của chúng ta, giống với tin tức lúc trước chúng ta nhận được.” Trịnh Mộc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể rút gân lột da người Lạc Tháp.
Ôn Doanh nghe xong thì gật đầu, sau đó dặn dò sau khi ăn sáng xong thì toàn quân nhổ trại lên núi.
Lăng Kỳ Yến hưng phấn chà lau chuôi bảo kiếm của y, lau xong lại tiện thể muốn giúp Ôn Doanh lau kiếm. Rút kiếm của hắn ra, thấy phía trên còn dính máu tanh chưa khô, y lập tức không vừa lòng: “Nửa đêm hôm qua ngươi lại lén lút đi giết người?”
Ôn Doanh đi tới, lấy kiếm từ trong tay đối phương ra, tự mình cầm da lông lên chà lau sạch sẽ, không cho Lăng Kỳ Yến chạm vào nữa.
Lăng Kỳ Yến truy hỏi hắn đến cùng: “Nói đi, đêm qua ngươi lại giết ai hả? Những tù binh của tộc Lạc Tháp? Chuyện này còn cần ngươi tự mình động thủ à?”
Ôn Doanh không lên tiếng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn y một cái.
“…Nhìn ta làm gì?”
Rõ ràng chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua nhưng lại vô cùng sắc bén, đủ làm người ta run rẩy. Nếu đổi lại là người khác nhìn thấy ánh mắt này của Ôn Doanh, e rằng đã quỳ trên mặt đất cúi đầu rồi.
Mỗi lần thế này Lăng Kỳ Yến đều sẽ cảm thán, mình đắc tội hắn nhiều như vậy, còn đoạt lấy thân phận của hắn hai mươi năm, bây giờ vẫn có thể sống được bên cạnh bạo quân tàn ác này ăn ngon mặc đẹp, chắc là nhờ có khuôn mặt ưa nhìn.
“Ta giết người, ngươi để ý sao?”
Lăng Kỳ Yến cạn lời: “Ta có để ý cái gì đâu chứ.”
... Ngươi đừng giết ta là được.
Ôn Doanh không để ý đến y nữa, thu kiếm vào trong vỏ, cất giọng nhàn nhạt: “Đi ăn cơm.”
Giờ Thìn bốn khắc, ba vạn binh mã từ nơi trú quân xuất phát, đi dọc theo ánh mặt trời lên núi.
Xuyên qua khe núi hẹp dài, đi qua hồ nước đầm lầy, lại đi ngang qua một mảnh rừng rậm rạp, mãi cho đến lúc trưa, cuối cùng bọn họ dừng ở bên ngoài một sơn động trông rất tầm thường.
Ở cửa động có hơn mười tên lính Lạc Tháp, không đợi chúng phản ứng lại, quân Đại Thành đã giơ tay chém xuống, nhanh chóng giải quyết xong đối phương.
Ôn Doanh phái một đội vào trong động điều tra, đại quân chờ tại chỗ.
Lăng Kỳ Yến đưa mắt nhìn xung quanh. Bọn họ đã đi được mấy canh giờ, ở nơi rừng sâu núi thẳm này, nếu không có tù binh Lạc Tháp dẫn đường, e rằng bọn họ có tìm mấy năm trong ngọn núi này cũng không tìm ra đích đến.
Nửa giờ sau, đội được phái đi điều tra trở về bẩm báo, khẳng định bên trong đúng thật là hang ổ của người Lạc Tháp. Bọn họ không định đánh rắn động cỏ, những người Lạc Tháp đó vẫn chưa biết binh mã Đại Thành đã tới tận cửa nhà rồi.
Ôn Doanh hạ lệnh tiếp tục đi, sau khi đi qua một đoạn hang động tối đen, trước mắt bỗng nhiên sáng lên. Là một mảng cây cối rậm rạp lớn, quân thám thính đã tiến vào trước để giải quyết quân lính thủ ở chỗ này của Lạc Tháp.
Binh mã Đại Thành im lặng tập kết trong rừng, sắp xếp thế trận. Nhờ vào cây cỏ che giấu mà quan sát đám người Lạc Tháp còn đang hồn nhiên không biết nguy cơ sắp tràn tới.
Cây cối bên dưới là một khoảng đồng cỏ trong khe núi, trông hệt như chốn bồng lai tiên cảnh. Nơi này rất rộng lớn, bao quanh là núi, nhà gỗ và lều trại san sát nối tiếp nhau, tọa lạc ở bên dòng sông. Từng đàn ngựa chạy băng băng trên đó, dù là ngày thu cũng không lộ ra vẻ tiêu điều.
Nơi này chính là hang ổ của Lạc Tháp mà bọn họ vẫn đang tìm kiếm. Thì ra những người này trốn ở đây, nhòm ngó biên giới của Đại Thành, sai chó săn ra làm việc xấu.
Gió thu rít không ngừng, mặt Ôn Doanh lạnh như tiền, trầm giọng hạ lệnh: “Toàn quân tấn công.”
Một tiếng kèn lệnh bén nhọn vang xa tận mây xanh.
Người Lạc Tháp thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quân tiên phong Đại Thành đã giơ đao thương lên, giáng từ trên trời xuống, nhắm về phía bọn họ.
Người Lạc Tháp phản kháng yếu ớt, tiếng thét chói tai vang lên, họ chật vật chạy trốn, từng tên địch nối tiếp nhau ngã xuống.
Kỵ binh của bọn họ đa số vẫn còn ăn cơm nghỉ ngơi trong nơi trú quân, không có ngựa. Chưa đến nửa canh giờ, toàn quân đã bị diệt, doanh trại đổi chủ.
Binh mã Đại thành toàn thắng, bắt sống gần bốn vạn tên, những nô lệ trong chuồng cừu được Trịnh Mộc dẫn người cứu ra đang quỳ trên mặt đất, khóc không ngừng.
Lăng Kỳ Yến cau mày, quần áo những người này tả tơi, người ngợm chẳng ra làm sao, không biết họ đã chịu đựng bao nhiêu tra tấn ở đây mới trở nên như thế.
Trái lại, những tù binh của bộ lạc Lạc Tháp cũng quỳ trên mặt đất, nhưng quần áo và diện mạo lại khá khẩm hơn rất nhiều, đặc biệt là mấy tên có thân phận và địa vị cao kia, thân thể cường tráng nhiều mỡ, chẳng biết đã vơ vét cướp đoạt của cải của nhân dân Đại Thành bao nhiêu.
Cho dù lúc này bọn họ đã bị dọa cho sợ vỡ mật, sắc mặt trắng bệch, không ngừng dập đầu xin tha, nhưng vẫn không thể khiến cho người khác nguôi hận được.
Ôn Doanh kéo chặt cương ngựa, cầm kiếm đi lên. Tộc trưởng bộ lạc Lạc Tháp bị xách bím tóc, mắt ông ta trừng lớn lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng. Ôn Doanh giơ kiếm lên, dứt khoát chém xuống.
Theo tiếng ngựa hí lên, mùi máu tươi tanh hôi túa ra như trút, giội lên áo giáp của hắn.
Thân hình mập mạp cường tráng ngã ầm xuống đất, những người khác bò lổm ngổm trên mặt đất. Người Lạc Tháp vốn còn thấy sẽ có đường sống sót, nay lại run cầm cập, không dám phát ra một chút âm thanh.
Ôn Doanh không nhìn bọn họ nữa, hờ hững vứt xuống câu “Giết sạch” sau đó thu kiếm vào vỏ.
Lăng Kỳ Yến nhìn bóng dáng ngược sáng đang giục ngựa đầy nghiêm nghị của hắn, trái tim khẽ run lên. Sau cơn sợ hãi, y hít sâu một hơi đè những cảm xúc không thể hiểu đó xuống.
... Hắn biết chơi trội thật đó.
Binh mã Đại Thành dựng trại đóng quân ngay tại chỗ. Trong lều chủ soái, đám người Trương Thương đang khuyên Ôn Doanh: “Vương gia, những thanh niên cường tráng kia thì cũng giết rồi, nhưng còn người già, phụ nữ và trẻ em gần hai vạn người… Thật sự phải xử tử hết sao?”
Ôn Doanh cất giọng nhàn nhạt: “Giết.”
Trương Thương sốt ruột: “Nhưng đây là tàn sát dân thường. Nếu để truyền ra ngoài sẽ gây hại cho thanh danh của ngài, huống chi những người đó không có sức uy hiếp. Còn nữa, về sau chúng ta còn phải đánh những bộ lạc khác thuộc Ba Lâm Đốn, nếu bị bọn họ biết bại trận xong chỉ có con đường chết, không một ai sống sót, ắt hẳn sẽ liều chết chống cự. Không phải là chúng ta đang tự rước phiền phức vào người sao?”
Không đợi Ôn Doanh nói, Lăng Kỳ Yến đang uống trà chợt mở miệng: “Trương phó soái nói những lời này, có nghĩ xem đám Lạc Tháp kia cũng chưa từng nương tay với con dân Đại Thành ta không? Không kể những người được chúng ta cứu ra kia, số lượng người nước ta chết dưới kiếm của chúng nhiều vô số kể. Chúng tàn sát thôn xóm biết bao nhiêu lần, tất cả đều là người già và trẻ em tay không tấc sắt.”
Bị y nói như vậy, mặt Trương Thương đỏ lên, vừa xấu hổ vừa do dự, nói: “Mạt tướng cũng chỉ lo lắng làm như vậy sẽ khiến Vương gia bị nói là tàn ác hung bạo…”
Lăng Kỳ Yến không đồng ý: "Những người được gọi là dân thường cũng không vô tội. Kỵ binh của bọn họ cướp đồ về là để cho người già, phụ nữ và trẻ em dùng. Người bị bắt về, bọn chúng coi họ như nô lệ mà sai khiến. Lúc hưởng thụ cái tốt có phần bọn chúng, đến khi xử tội thì chúng lại thoát được một kiếp, nào có lý đó chứ. Có tàn nhẫn hay không, lòng người tự khắc hiểu rõ, cần gì để ý lời ra tiếng vào ngoài kia."
“Còn nữa, do hồi trước triều đình quá nhẹ tay với đám Ba Lâm Đốn, nên bọn chúng mới giả vờ đầu hàng vô số lần, vừa ngoảnh lại chúng đã trở mặt. Nếu không bắt bọn chúng hoàn toàn phục tùng, e là sau này vẫn còn rất nhiều phiền phức.”
Thuộc hạ của Ôn Doanh nghe xong thì á khẩu. Đương nhiên bọn họ hiểu đạo lý ấy, chỉ là họ vẫn phải kiêng kỵ một số thứ. Bọn họ nào dám nghị luận việc trong triều đình tùy tiện như Lăng Kỳ Yến.
Ôn Doanh trầm giọng, hạ lệnh lần nữa: “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mới có thể giết gà dọa khỉ được, không cần lo lắng những chuyện khác, cứ giết hết đi.”
Đám người đành phải nghe lệnh.
Đợi những người này đi rồi, Lăng Kỳ Yến mới bước tới bên cạnh Ôn Doanh, cười hỏi: “Định giết hết thật sao? Ngươi không sợ làm xong sẽ bị người ta đồn thành thần chết giáng thế à?”
Ôn Doanh chợt nhìn về phía y: “Không phải vừa nãy ngươi còn nói lòng người tự hiểu rõ lẽ phải sao?”
“Ngươi đã quyết định giết người, đương nhiên ta phải nói giúp ngươi rồi.” Lăng Kỳ Yến nói bằng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Ôn Doanh nhìn y chăm chú: “Ngươi cảm thấy bọn chúng không đáng chết?”
Lăng Kỳ Yến bĩu môi: “Muốn giết thì cứ giết thôi, cái gì mà nên hay không, vốn cũng đáng đời bọn chúng.”
Y biết rõ tính tình của Ôn Doanh, hắn nương tay mới là lạ.
Lúc trước đám người Thẩm Hưng Diệu giết Triệu Hi, sau này hắn cũng giết hết bọn họ, đền mạng cho Triệu Hi.
Không biết đám người Lạc Tháp kia đã giết bao nhiêu con dân của Đại Thành, không bằm thây bọn chúng ra đã là khoan dung lắm rồi, sao hắn có thể để bọn chúng sống được.
Vẻ mặt của Ôn Doanh dịu lại: “Ừm.”
Lăng Kỳ Yến đá hắn một cái: “Cái đồ kiệm lời, ngươi không nói nhiều hơn hai chữ được sao?”
“Sao ta phải sợ chứ?” Lăng Kỳ Yến trả lời ngay, “Ta không thèm sợ ngươi.”
Dứt lời, trong lòng y bỗng nhiên thấy hơi xúc động, có một cảm giác không thể tả đượ. Y không sợ bất kỳ kẻ nào, không thèm để ý tới Hoàng đế, cũng khinh thường chẳng muốn lý tới Thẩm thị, Lăng Kỳ Ngụ, chỉ có Ôn Doanh, từ sâu trong tiềm thức của y sẽ cảm thấy hắn không thể hại mình.
Ôn Doanh duỗi tay nhẹ nhàng sờ mặt y, lại nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.
Lăng Kỳ Yến bỗng thấy hơi thẹn thùng, chỗ bị hắn sờ chợt nóng lên. Y ngượng nghịu dời mắt qua chỗ khác.
Một canh giờ sau, Trịnh Mộc dẫn người kiểm kê lại toàn bộ của cải trong tộc Lạc Tháp rồi trở về bẩm báo.
Người Lạc Tháp vô cùng giàu có, không những có vàng bạc châu báu, còn có ba vạn con dê bò, ngựa tốt có gần năm ngàn, có thể nói là bọn họ thu hoạch được rất khá.
"Bộ lạc Lạc Tháp là bộ lạc ở gần Đại Thành ta nhất. Triều đình Ba Lâm Đốn cũng đánh giá cao bọn chúng. Theo lời khai của chúng, ngựa được triều đình bán cho bọn chúng, kỵ binh cũng do triều đình Ba Lâm Đốn sai người tới huấn luyện. Triều đình Ba Lâm Đốn coi chúng là tay sai, năm nào cũng tới biên giới Đại Thành cướp hiếp đốt giết, những gì cướp được sẽ chia một nửa cho triều đình."
Trịnh Mộc nói xong thì giận dữ. Đám người Ba Lâm Đốn này có tội ác tày trời. Trước đó hắn còn thấy Ôn Doanh giết hết bọn chúng thì có hơi tàn nhẫn, nhưng sau khi vào nhà dân thường lục soát, hắn nhìn thấy đống đồ nhiều vô số kể kia là đồ cướp được từ Đại Thành, chợt cảm thấy bọn chúng chết cũng không hết tội.
Ôn Doanh lại lạnh lùng dặn dò: "Sung tất cả vào quân nhu, truyền lệnh xuống, tối nay nghỉ một đêm, mai nhổ trại. Giết một ngàn con dê rồi nướng thịt, nấu canh thịt dê khao toàn quân."
"Vâng!" Trịnh Mộc lớn giọng nhận lệnh.
Lăng Kỳ Yến nghe nói có ngựa tốt thì chợt thấy hứng thú. Y muốn ra ngoài xem nhưng Ôn Doanh cản lại: "Trễ chút rồi đi."
Lăng Kỳ Yến không vui: "Sao phải chờ trễ chút? Bây giờ ta muốn xem."
Bọn họ cắm trại ở chân núi, cách bờ sông không hề gần. Nhưng dù là vậy, vừa đi khỏi lều vẫn nghe thấy tiếng khóc tiếng thét truyền từ xa tới, âm thanh khóc gào nghẹn ngào kia quấn vào trong gió thu, khiến người ta rùng mình.
Ôn Doanh dừng bước, hỏi Lăng Kỳ Yến: "Chắc chắn muốn đi à?"
"Đi xem thử." Lăng Kỳ Yến vẫn khăng khăng.
Bên bờ sông có rất nhiều lính canh gác. Người Lạc Tháp liên tục bị áp giải lên đằng trước, cứ mười người một tổ, không phân biệt già trẻ gái trai, kiếm của binh lính Đại Thành cứ cắm vào rút ra là một thi thể ngã xuống. Bên bờ sông, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông, nước sông vốn trong vắt cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
Những nô lệ được cứu ra kia cũng tới bờ sông để xem, không một ai thấy xót thương, ai cũng tỏ vẻ hả hê khi được báo thù.
Lăng Kỳ Yến nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, quay đầu lại hỏi Ôn Doanh: "Tú tài nghèo, ngươi nói xem, nếu năm đó thân phận chúng ta không bị tráo đổi, có phải là ta cũng sẽ giống như đám người kia, sẽ có một ngày bị bắt đi, trải qua cái đói cái rét, có thể đi đời bất cứ lúc nào không."
"Không đâu." Ôn Doanh trầm giọng.
"Sao lại không?"
"Ta nói không là không."
Lăng Kỳ Yến cười khẽ, cảm xúc phiền lòng tan thành mây khói.
Hai người đang nói chuyện, trong đám người Lạc Tháp đang quỳ xuống chờ bị xử tử chợt có kẻ đứng dậy. Là một thiếu niên, nhưng sức lực và phản ứng lại cực nhanh, dám trốn khỏi kiếm của lính đang canh giữ bên cạnh. Thoáng một cái, cậu ta đã chạy tới trước mặt Ôn Doanh, trong tay cậu ta chợt xuất hiện một con dao găm, nét dữ tợn trên khuôn mặt cậu ta vặn vẹo, miệng vừa la lối câu gì đó vừa vung dao về phía Ôn Doanh.
Ôn Doanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngay cả vẻ mặt và ánh mắt cũng không đổi, tay đặt bên chuôi kiếm trên eo, có thể rút kiếm ra bất cứ lúc nào.
Trong tích tắc tiếp theo, một ánh kiếm dữ tợn lướt qua trước hắn. Thiếu niên Lạc Tháp kia trợn hai mắt, khóe miệng hộc ra máu tươi, cúi đầu xuống nhìn một cách khó tin. Lồng ngực của cậu ta bị một thanh kiếm cắm vào, sau khi kiếm được rút ra, thiếu niên ngã ầm xuống, dao găm cũng rơi xuống bên cạnh.
Bấy giờ binh lính xung quanh mới phản ứng lại được, vội vàng chạy tới dọn dẹp hiện trường. Lăng Kỳ Yến vẩy thanh kiếm nhuốm máu trong tay, nói bằng giọng hưng phấn: "Kiếm này xài tốt thật, cuối cùng hôm nay có cũng được ăn máu, đã thật."
Đôi mắt đen thẳm của Ôn Doanh bình tĩnh dõi theo y. Lăng Kỳ Yến thu kiếm vào, lơ đễnh giương mắt, đối mặt với ánh mắt của Ôn Doanh, không hiểu sao hắn lại vâyy: "Ngươi làm gì thế?"
Giọng Ôn Doanh hơi khàn: "Vừa nãy, ngươi..."
"À, ngươi không cần cảm kích, chuyện nhỏ thôi." Lăng Kỳ Yến vung tay đầy đắc chí.
Ôn Doanh vẫn nhìn y.
"Về thôi."
Một lát sau, hắn phun ra ba chữ này, sau đó quay đầu đi mất.
Mặt Lăng Kỳ Yến đầy dấu chấm hỏi, hắn lại làm sao thế?
Không nghĩ nhiều nữa, y chạy đuổi theo hắn.
Trở về lều, Ôn Doanh im lặng tháo thanh kiếm đang treo trên hông của Lăng Kỳ Yến xuống, rút ra khỏi vỏ, cầm da lông lên tỉ mỉ lau cho y.
Lăng Kỳ Yến đưa tay ra chọt cánh tay hắn: "Ngươi làm sao thế?"
"Lần sau nếu gặp chuyện như thế nữa, tự ta có thể ra tay."
Giọng của Ôn Doanh hơi khàn, cứ như là phát ra từ trong cổ họng.
Lăng Kỳ Yến sững sờ, chợt xụ mặt: "Ngươi nghĩ là ta lo chuyện bao đồng sao? Ta giúp ngươi mà cũng không được à? Ngươi xem lòng tốt của người ta thành lòng lang dạ thú. Không biết ơn thì thôi chứ."
Y giận dữ ngồi xuống ghế, không thèm quan tâm hắn nữa.
Ôn Doanh lau kiếm xong thì đút vào vỏ. Hắn đi tới đưa kiếm cho y.
Lăng Kỳ Yến không lấy, bực bội nói: "Ngươi cầm đi, ta không cần."
Ôn Doanh cúi người xuống, hai tay hắn chống hai bên tay vịn của ghế, nhìn thẳng y: "Không cần?"
Lăng Kỳ Yến lầm bầm: "Cần thì cũng có ích gì, ta giết người đánh lén giúp ngươi, ngươi còn không vui."
"Không phải không vui."
Ôn Doanh nắm lấy một tay y, đặt kiếm vào: "Không phải."
Lăng Kỳ Yến cự nự một hồi rồi vẫn ôm kiếm vào ngực: "Vậy ngươi nói đi, ngươi lại lên cơn gì đấy?"
Ôn Doanh chỉ nhìn y.
Lăng Kỳ Yến cau mày.
Môi của Ôn Doanh tiến gần, Lăng Kỳ Yến mở to mắt.
Môi dưới bị hắn cắn nhẹ một cái, y chợt hoàn hồn đẩy hắn ra.
Nhưng không đẩy được.
Tay Ôn Doanh vươn ra ôm y vào lòng, đầu lưỡi luồn vào giữa răng môi y.
Lăng Kỳ Yến còn định giãy, Ôn Doanh đã ôm lấy y, đổi thành hắn ngồi xuống, đặt y ngồi lên chân mình rồi hôn.
Lăng Kỳ Yến nhanh chóng bị hôn đến nỗi thở hổn hển, hai mắt đỏ ửng, trong đôi mắt hoa đào kia lấp lánh ánh nước. Cuối cùng y cũng được thả ra.
Y liếm cánh môi bị cắn của mình, oán giận: "Ngươi lại bắt nạt ta rồi đấy..."
Ôn Doanh thở dồn, liếm tơ máu trên môi y, ôm người chặt hơn.
Lăng Kỳ Yến vùi đầu vào cổ hắn, lầm bầm hai tiếng rồi không động đậy nữa.
Im lặng một lúc, y mới cất giọng rầu rĩ: "Rốt cuộc là ngươi làm sao? Sao tự dưng lại mất vui, vì ta giết người sao?"
"Không hề mất vui." Ôn Doanh vẫn nói câu cũ.
Lăng Kỳ Yến không tin: "Rõ ràng là có, sao cứ không chịu nhận chứ."
"Ngươi giúp ta, ta rất vui, nhưng đưa kiếm cho ngươi là để ngươi tự bảo vệ mình, còn những kẻ khác, dù có là ai, bao gồm cả ta đi nữa, ngươi cũng không cần quan tâm." Đôi môi ấm áp kề sát bên tai Lăng Kỳ Yến, hắn dùng giọng điệu tựa như nỉ non mà nói câu này với y.
Lăng Kỳ Yến cạn lời: "... Sao ngươi lại thế này nhỉ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]