: Nam nhan họa thủy*.
(*Đây là câu biến tấu của hồng nhan họa thủy)
Edit: Mee
Beta: Yuyu
baychimcuadang.wordpress.com
Không mang bản edit ra khỏi WordPress và Wattpad của team.
_____________________
Vào tuần cuối của tháng năm, Quốc Tử giám cho học trò nghỉ một tháng để lo việc đồng áng, Ôn Doanh cũng không về quê. Kỳ thi Hương sắp tới rồi, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến thi cử thôi.
Trời hè nóng bức càng khiến Lăng Kỳ Yến lười biếng hơn, còn mất luôn hứng thú ra ngoài chơi với đám công tử bột. Cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi ở trong phủ, thú vui duy nhất chính là nghĩ cách lừa Ôn Doanh lên giường.
Ôn Doanh càng lạnh nhạt với y bao nhiêu thì lòng y càng ngứa ngáy khó chịu bấy nhiêu, y đã thề sẽ "bắt" được hắn.
Ngày nào cũng vậy, cứ đến hoàng hôn là Lăng Kỳ Yến sẽ gọi Ôn Doanh đến viện chính ăn cơm với mình. Dù thằng nhóc này luôn giả vờ kính trọng y, nhưng chưa từng tỏ ra sợ hãi hay nịnh nọt y như mấy người khác, vì thế Lăng Kỳ Yến mới đánh giá cao hắn.
Miếng ăn chưa đến miệng thì lúc nào cũng thơm, mà thứ nóng hổi tươi nóng này lại luôn treo lơ lửng trước mặt y.
Ăn tối xong, Lăng Kỳ Yến còn bắt Ôn Doanh ở lại uống trà chơi cờ với mình.
"Học trò phải trở về học bài, hẹn ngày khác..."
"Không muốn, phải là hôm nay." Lăng Kỳ Yến một mực từ chối, "Ngươi đã làm tổ trong phòng cả ngày để học bài rồi. Đừng làm việc quá sức! Nghỉ ngơi chút đi."
Ôn Doanh đành đồng ý.
Nói là chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-diem-ngoc/193465/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.