: Nỗi niềm khó nói
Edit: Dii
Beta: Yuyu
____________________
Lúc trời sẩm tối, Lăng Kỳ Yến đến hồ nước trong trang viên để tắm rửa.
Ôn Doanh đi cùng, y không để ý tới hắn, cũng không bắt hắn rời đi.
Mười mấy thái giám, tì nữ hầu hạ bên người Lăng Kỳ Yến, tất cả đồ dùng đều được nạm vàng khảm ngọc, khăn lau cũng làm bằng tơ lụa gấm vóc, vô cùng xa hoa lãng phí.
Ôn Doanh không nhìn quá lâu, vẫn im lặng.
Áo lót mỏng của Lăng Kỳ Yến được cởi ra, da y trắng nõn như bôi phấn, eo thon mông nhỏ, hai chân thon dài thẳng tắp, mặc dù vẫn còn là dáng người thiếu niên, nhưng cánh tay, ngực bụng đều có chút cơ bắp, trông không hề suy nhược, ốm yếu.
Mắt Ôn Doanh sáng rực lên, ánh mắt hắn quét qua đường nét uốn lượn chỗ eo và mông y, hơi dừng lại.
Lăng Kỳ Yến đã bước vào trong hồ, dựa vào thành hồ ngồi xuống, liếc mắt hếch cằm với Ôn Doanh: "Ngươi lại đây kì lưng cho bản vương đi."
Ôn Doanh tiến tới, ngồi quỳ phía sau Lăng Kỳ Yến, nhận lấy cái khăn lụa do thái giám đưa tới, thấm chút nước, dùng sức vừa đủ chà lên lưng y.
Lăng Kỳ Yến thoải mái nheo mắt lại, có lẽ đây là lần đầu Ôn Doanh làm việc này, không có kỹ năng cao siêu gì, kém xa tay nghề của các thái giám. Nhưng những nơi mà bàn tay hắn chạm vào cách một lớp vải, thì đều giống như bị đốt cháy, đốt cho lòng Lăng Kỳ Yến ngứa ngáy khó nhịn.
Y lại muốn uống rượu.
Lăng Kỳ Yến liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-diem-ngoc/193461/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.