Chương trước
Chương sau
Viên đường thứ 2: Nhãi con nhà ta 2
Quỷ cốc giăng đèn kết hoa, chuẩn bị hôn lễ cho Cố Tương. Mỗi người trong Quỷ cốc đều vô cùng vui mừng, cho dù là chúng quỷ cấp thấp nhất cũng rất vui vẻ, bọn họ chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày tổ chức hỉ sự ở nơi vạn ác quỷ quái này.
Đảo mắt sắp đến giờ lành, chưởng môn Thanh Phong Kiếm phái Mạc Hoài Dương mang theo hạ lễ và đệ tử xuất hiện bên ngoài Quỷ cốc.
Chu Mộ Diễn yên lặng đi theo một đệ tử của Thanh Phong Kiếm phái, một đội ngũ thật dài nối gót đằng sau.
Lúc trước, cậu đuổi theo muội muội Ôn Mộ Vân tiến vào vòng sáng, vừa mở mắt ra thì thấy mình ở một chỗ xa lạ, lại không thấy muội muội đâu.
Tuy có chút không giống trong trí nhớ, nhưng rất nhanh Mộ Diễn đã nhận ra đây là Quỷ cốc mà mỗi năm vào tiết thanh minh cậu đều tới. Cậu có trực giác, muội muội chắc là ở trong Quỷ cốc, đang chuẩn bị vào tìm thì thấy được đội ngũ mà Mạc Hoài Dương dẫn dắt.
Phải biết rằng, Quỷ cốc nhiều năm trước được Trương Thành Lĩnh dùng thuật cơ quan phong tỏa, trừ người nhà họ ra thì không có ai có thể đi vào đây, huống chi đệ tử của Thanh Phong Kiếm phái còn vui mừng hạ lễ.
Chỉ là, Mộ Diễn nhìn những người này, tuy là mang tiếng danh môn chính phái nhưng vẻ mặt không giống như đi chúc mừng, ngược lại là như muốn đi chịu chết. Đặc biệt là lão nhân dẫn đầu kia, vẫn luôn hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào trong cốc, như là tư thế muốn giết cả nhà người ta.
Hơn nữa cậu không nghe lầm, trong rương của những người này không phải hạ lễ, mà là binh khí.
Mộ Diễn rất nghi hoặc, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vì thế dứt khoát lưu loát bắt một đệ tử của Thanh Phong Kiếm phái dò hỏi, cho gã ta uống một viên Chân Ngôn Đan do muội muội luyện chế, đệ tử kia liền hỏi gì đáp nấy.
Biết được mình đã về lại thời gian của mười mấy năm trước, tuy Mộ Diễn đối với việc gì cũng đều phong khinh vân đạm bây giờ cũng chấn kinh một lát. Nhưng cậu nghe được một đoàn người này của Thanh Phong Kiếm phái theo Mạc Hoài Dương đến đây chúc mừng xem lễ chỉ là ngụy trang, đi tàn sát Quỷ cốc mới là mục đích thật sự, cậu liền vô cùng phẫn nộ.
Chuyện này cậu biết, từ nhỏ đến lớn, thanh minh mỗi năm hai người cha đều sẽ dẫn cậu và muội muội tới Quỷ cốc tế bái cố nhân.
Mỗi năm mấy ngày này, tiểu cha luôn vui vẻ hoạt ngôn sẽ trở nên hậm hực, đặc biệt là sau khi tế bái hai ngôi mộ đôi kia, sau đó sẽ say một hồi. Lúc cậu còn rất nhỏ từng nghe tiểu cha ở trước hai ngôi mộ kia được cha ôm vào lòng phát ra tiếng khóc nghẹn ngào cực kỳ bi thương.
Sau khi cậu hiểu chuyện, biết hai ngôi mộ kia chính là mộ của cô cô và cô phụ chết yểu của mình, cũng biết cô cô của cậu ra đi năm nàng 17 tuổi, trong chính hôn lễ của nàng, bị sư phụ của cô phụ Tào Úy Ninh là Mạc Hoài Dương chính tay đưa xuống hoàng tuyền.
Tuy rằng Mạc Hoài Dương kia đã sớm bị tiểu cha giết, nhưng cô cô và cô phụ không trở về được nữa, tiểu cha từ đó cũng hối hận tự trách bi thương cho tới bây giờ.
Không nghĩ tới, cậu có thể về lại thời điểm này. Nếu đã như vậy, đương nhiên cậu không thể để bi kịch lặp lại với cô cô và cô phụ, khiến cho tiểu cha thương tiếc cả đời, phải tính lên kẻ đầu sỏ gây tội......
Mộ Diễn híp mắt nhìn bóng dáng Mạc Hoài Dương, cậu sẽ không dễ dàng để người này chết, tiểu cha từng nói, năm đó người quá nóng nảy, khiến cho lão ta chết quá dễ dàng...... còn không phải sao, loại người này sao có thể để cho lão ta chết dễ dàng được chứ.
Thay y phục của đệ tử Thanh Phong Kiếm phái vào, cậu đi theo phía sau của đội ngũ, thuận lợi theo bọn họ trà trộn vào Quỷ cốc. Có một đệ tử trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn cậu một cái, tức khắc bị vẻ ngoài giống Ôn Khách Hành của cậu làm cho hoảng sợ.
Đang muốn nói gì đó, Mộ Diễn đã chậm rãi đi tới một chỗ bày biện hạ lễ, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, yên lặng quan sát động tĩnh của Mạc Hoài Dương.
Rất nhanh đã có một thanh niên tuấn dật mặc hôn phục màu đỏ kéo theo thiếu nữ tuyệt sắc mặc lục bào váy đỏ từ bên trong chạy ra, vui sướng ngừng lại trước mặt Mạc Hoài Dương.
Mộ Diễn xa xa nhìn thanh niên kích động, còn có vẻ mặt thâm tình của thiếu nữ phía sau đang nhìn chăm chú vào thanh niên.
Thì ra cô cô và cô phụ một người thiên tư quốc sắc, một người tuấn dật phi phàm, là đôi uyên ương xứng đôi nhất thế gian này, đời này của bọn họ vốn dĩ nên ân ân ái án, cử án tề mi, làm một đôi thần tiên quyến lữ. Nhưng mà, tất cả những thứ này đều bị lão nhân kia hủy diệt.
Ánh mắt Mộ Diễn hơi trầm xuống, dưới chân điểm nhẹ một bước, thân hình liền biến mất tại chỗ, động tác của cậu quá nhanh, người đứng bên cạnh cậu cũng không kịp nhận ra. Rất nhanh, Mộ Diễn đã dùng Lưu Vân Cửu Cung Bộ đến phía sau Mạc Hoài Dương. Đồng thời tại đây, tay của Mạc Hoài Dương cũng chậm rãi chuyển tới đầu của Tào Úy Ninh.
"Cẩn thận, ông ta muốn hại người!"
Một tiếng hét lớn, khiến Mạc Hoài Dương cả kinh, động tác dừng lại một chút, tầm mắt cũng đối diện với Tào Úy Ninh. Tào Úy Ninh từ nhỏ được Mạc Hoài Dương nuôi lớn, cũng hiểu biết rõ lão ta, vừa rồi Tào Úy Ninh không chú ý, lúc này hai người đối diện nhau Tào Úy Ninh mới phát hiện sát ý trong mắt Mạc Hoài Dương đã tràn ra.
"Sư phụ, người!" Tào Úy Ninh khiếp sợ nhìn sư trưởng mà mình tôn kính, trong khoảng thời gian ngắn quên việc tránh né.
Mạc Hoài Dương ngay cả sư đệ và sư điệt của mình cũng có thể giết, một đệ tử sa vào ma đạo thì có nghĩa lý gì. Lão ta ngay lập tức dùng lực, muốn vặn gãy cổ Tào Úy Ninh.
"Đồ khốn kiếp, ngươi buông cô phụ của ta raaaaa!" Một tiếng khẽ kêu, có thứ gì cắt qua không khí bay nhanh bắn về phía Mạc Hoài Dương.
Nguy hiểm tới gần, Mạc Hoài Dương không kịp vặn gãy cổ đệ tử bất hiếu, đành phải thu tay đang đặt trên đầu Tào Úy Ninh để ngăn cản. Ngân châm mảnh mai trực tiếp xuyên qua tay Mạc Hoài Dương rơi xuống đất, lão ta kêu lên một tiếng, hung hăng hô lên một tiếng: "RA TAY!" nhưng ngay sau đó đã bị một thanh trường kiếm từ phía sau đâm tới, xuyên qua xương bả vai của lão ta.
"A......" Mạc Hoài Dương hét thảm một tiếng, cả người đánh về phía trước, Tào Úy Ninh lấy lại tinh thần theo bản năng muốn đỡ chiêu lại bị người ngăn lại, nông nóng đẩy Tào Úy Ninh đến bên người Cố Tương.
"Huynh tỉnh táo một chút! Tào đại ca! Vừa rồi lão ta muốn giết huynh!!!" Cố Tương nhanh chóng ôm lấy Tào Úy Ninh không cho Tào Úy Ninh tiến lên.
Bốn phía đã loạn cả lên, nhìn như là người của Thanh Phong Kiếm phái nhưng thật ra đã số là người của Độc Hạt, sau khi Mạc Hoài Dương hô to một tiếng, bọn chúng đã cầm lấy vũ khí đánh về phía người trong Quỷ cốc.
Mạc Hoài Dương là tai họa ngàn năm, công lực thâm hậu, rất nhanh đã hoàn quá khí, một lần nữa vung trường kiếm trong tay đánh úp về phía Cố Tương và Tào Úy Ninh, lại bị một thanh nhuyễn kiếm nhuốm máu ngăn trở dễ như trở bàn tay.
Mộ Diễn quay đầu lại, nhìn Cố Tương đang sững sờ nói: "Phiền cô cô chăm sóc muội muội của Mộ Diễn một chút, người này, Mộ Diễn có thể xử lý thay cô cô."
"A?" Cố Tương theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không có một một tiểu cô nương vận hồng y đang tránh công kích của địch nhân chạy như điên đến bên này, hơi có chút hoảng hốt: "Các ngươi, các ngươi rốt cuộc là......"
Trước khi xông lên giao thủ với Mạc Hoài Dương, Mộ Diễn hướng nàng hơi hơi mỉm cười: "Chu Mộ Diễn, Ôn Mộ Vân, bái kiến Cố Tương cô cô."
Chu Mộ Diễn...... Ôn Mộ Vân...... hai cái tên này cũng thật là đẹp. Có lẽ là nhờ cậu cứu Tào Úy Ninh, có lẽ là Mộ Diễn xưng hô thân mật với nàng, có lẽ là dung mạo của hai đứa trẻ giống Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư, tuy rằng có chút không thể tưởng tượng, nhưng Cố Tương cảm thấy mình đã đoán ra được hai đứa trẻ này là ai.
...Còn tiếp...
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 12:07 - 14/06/2021
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.