Một con ngựa lao vút qua rừng núi hoang vu, trên lưng cõng hai người. Một người gấp gáp quất roi thúc ngựa, một người lộn đầu xuống đất nằm sấp mà gào khóc khiến người đi qua ai nấy đều ngoái lại nhìn. Có người tinh mắt nhìn theo, cả kinh: "Đây không phải Từ đại phu phía nam thành hay sao? Cớ gì lại bị đạo tặc bắt cóc thế này?"
Thư sinh đi cùng gắt lên: "Chớ có nhiều lời! Ta thấy kẻ gian kia còn trẻ tuổi nhưng quần áo dính đầy máu me, chắc chắn là hạng người hung ác tàn bạo. Chúng ta đừng có rước họa vào thân."
"Có cần báo quan không?"
"Hồ đồ," thư sinh nói, "Ngọn núi này thuộc sở hữu của Tất gia, kẻ kia lại hướng về phía vườn chè mà đi, ắt đã cấu kết với quan lại thân hào. Chúng ta xem như không trông thấy gì hết."
Hai người lắc đầu thở dài rồi cất bước rời đi, sau lưng chỉ còn bụi đất mù mịt, không còn chút dấu tích nào của lông bờm hay vó ngựa.
Từ Đạo Vận chịu đủ kiểu nghiêng ngả xóc nảy trên lưng ngựa, một thân già cỗi rã rời như muốn tan thành từng mảnh. Sau khi tới đồi chè lại bị một thiếu niên lôi lôi kéo kéo vào nhà, vốn giận đến sôi máu nhưng trông thấy hai gương mặt quen thuộc trên giường chỉ có thể thầm mắng một câu nghiệp chướng.
"Ngài mau mau xem sư phụ ta thế nào!" Trương Thành Lĩnh hổn hển nói.
Còn chưa kịp nhìn kỹ Từ Đạo Vận đã nghe thấy tiếng hơi thở hỗn loạn của một người, hình như có hiện tượng kinh mạch trùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-chu-dong-nhan-du-nghiet/198132/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.