Chương trước
Chương sau
Chờ Duy Nhất nghỉ ngơi và thích nghi với môi trường mới, hai chúng tôi tổ chức thành một nhóm, lại bắt đầu gieo họa cho nam đồng bào Tây Tạng. Đoán chừng Duy Nhất ở nhà một năm chăm con, bản tính đè nén quá lâu, vừa đánh hơi thấy đàn ông đoan chính liền dằn không được. Tuy nói Duy Nhất khuôn mặt nhỏ bé rất chuẩn, nhưng ánh mắt kia quá lộ liễu rồi, nam đồng bào có tặc tâm không có tặc đảm, cũng không dám đến gần, sợ hai chúng tôi dùng sắc dụ bọn họ buôn bán nội tạng người.

Tôi cau mày, nói “Nếu tiếp tục như vậy, đừng nói hoa đào, ngay cả hoa cúc cũng bị cậu tiêu diệt”.

“Có thể diệt đều là hạng người hời hợt, chết không đáng tiếc”. Duy Nhất mạnh miệng.

Nếu không có trai đẹp, thì có thức ăn ngon cũng tốt, bột mì, trà sữa, rượu lúa mì, thị bò hong gió, lưỡi bò chưng, mọi thứ đều đem ra, tôi đoán chừng lại có không ít trai đẹp bị tướng ăn của chúng tôi dọa rồi. Sau khi ăn xong liền bắt đầu đi tham quan, hôm nay quyết định đi thăm cung điện Potala, Duy Nhất nghe một hướng dẫn viên du lịch bên cạnh ca tụng cung điện này là nơi chứng kiến tình yêu của Tùng Tán Kiền Bố cùng Văn Thành công chúa, lại lập tức bắt đầu châm chọc, nói hai người kia căn bản chính là hôn nhân chính trị, cả hai đều không có tình yêu, nếu không vì sao sinh hoạt lâu như thế mà ngay cả con cái cũng không có?

“Người ta là công chúa nói không chừng là muốn kiềm chế? Cậu xem tớ cùng Đường Tống sống với nhau thời gian dài như vậy cũng không có con thì sao?” Tôi nói.

“Tính chất không giống nhau, tên Đường Tống kia tuyệt đối thân thể có vấn đề nên sinh không được, thật tốt khi cậu không đi theo hắn”. Duy Nhất kết luận.

Đang lúc này, điện thoại Duy Nhất vang lên, vừa nhìn thấy số Đoạn Hựu Hồng, lập tức bỏ chạy ra xa nhận điện thoại. Tôi cũng không muốn quấy rầy, một mình đi tham quan . Cung điện Potala thật hùng vĩ, đền cheo leo, đi lại ở trong đó, làm người ta chợt cảm thấy mình rất nhỏ bé. Đi tới đi lui, bất tri bất giác đi đến nơi để kinh thư làm bằng những ống tre, cảm giác những ống tre màu đồng trang nghiêm đó hiện lên bề dầy của lịch sử, đi tới, đầu ngón tay chạm vào, lướt qua những ống kinh, tâm tư trong nháy mắt thanh thản, trong đầu thoáng qua vô số hình ảnh hỗn loạn, những hỉ nộ ái ố gần nửa đời người cũng bình yên rơi xuống đất, im ắng yên tĩnh .

Khi lướt đến ống kinh thư cuối cùng thì tôi dừng lại, quay đầu, đập vào trong mắt là một hình ảnh màu trắng, trong lòng chợt cứng lại.

Vậy mà khi định thần lại, thì phát hiện ra người đàn ông áo trắng đó có vóc dáng tương tự Đường Tống.

Thì ra là, tất cả hỗn loạn cũng có thể để xuống, duy chỉ có người này, mới có thể khơi lên nhưng hạt bụi trong lòng. Đi lâu như vậy, được rồi mất, vẫn trốn không thoát bóng dáng màu trắng ấy.

“Nhìn xem cậu vẫn chưa dứt tình, con ngươi cũng muốn rớt ra rồi, đúng là không có tiền đồ”. Thanh âm của Duy Nhất vang lên ở sau lưng tôi.

“Người nọ dáng dấp không tệ”. Tôi nói.

“Người nọ rất giống Đường Tống”. Duy Nhất vạch trần.

Tôi không nói.

Duy nhất thở dài. “Xem ra Đường Tống thật sự là khắc tinh trong cuộc đời của cậu, thôi, trở về tìm hắn đi, tớ thấy một năm này hắn đi theo cậu khắp nơi, cũng coi là thật lòng”.

Tôi lắc đầu một cái.

“Còn muốn tìm kiếm chính mình?” Duy Nhất cau mày. “Tớ nói Đại Khinh này, muốn tìm lại chính mình không nhất thiết phải dựa hết vào du lịch là có thể thành công, cậu nhất định phải trở về với cuộc sống, trở về với bạn bè”.

Lời nói của Duy Nhất làm cho tôi xúc động rất lớn, đúng vậy, cuối cùng tôi vẫn phải trở về cuộc sống, đây chẳng qua là vấn đề thời gian.

Buổi tối hôm đó, tôi dùng điện thoại của khách sạn gọi cho Đường Tống– lúc rời đi, hắn đưa cho tôi số điện thoại của hắn, nói nếu như muốn tìm hắn thì gọi số này, bất luận sớm tối, hắn cũng sẽ nghe – đây là số điện thoại chỉ thuộc về một mình tôi.

Tôi gọi, nhưng bên kia, chỉ có một giọng nói lạnh băng của người phụ nữ – “Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.

Thật ra thì, nếu gọi cũng không biết sẽ nói gì, có lẽ chỉ muốn nghe giọng nói của hắn một chút.

Thở dài, đặt điện thoại xuống, cũng bỏ luôn ý định gọi điện thoại cho hắn.

Tối hôm đó, tôi không thể gọi cho Đường Tống, nhưng ngày hôm sau, Duy Nhất lại nhận được điện thoại của bà ngoại tôi – kêu tôi trở về một chuyến.

Mẹ bệnh nặng.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng yếu ớt như thế này của mẹ, ở trong lòng tôi, bà là hoàn mỹ ưu nhã cứng rắn lạnh như băng, vì vậy ở bệnh viện nhìn thấy bà gầy chỉ còn xương bọc da thì tâm tình của tôi phức tạp khó có thể tưởng tượng.

Bà nằm ở trên giường bệnh, thần trí đã lâm vào trạng thái hôn mê, mà trên người của bà, chen vào rất nhiều cái ống, cả người gầy như bộ xương.

Ung thư vú thời kỳ cuối, khi phát hiện mẹ đã suy kiệt không còn chút sức lực nào, mẹ cũng cự tuyệt trị liệu.

Ông Bà Ngoại cũng già đi rất nhiều, một năm qua này, xảy ra rất nhiều chuyện. Nhìn bọn họ đầu đầy tóc bạc, tôi bắt đầu ý thức được mình quá ích kỷ.

“Mẹ con, nó bị bệnh nhưng không nói với ai hết, cứ như vậy mà gắng gượng, nó một lòng muốn chết sớm”. Bà ngoại nhắm mắt lại, cổ họng nghẹn ngào.

Bà ngoại cả đời trải qua rất nhiều chuyện, coi như kiên cường, nếu là người khác, đoán chừng đã chống đỡ không nổi.

“Con hiểu, Tần Lệ chết đi, là một đả kích quá lớn đối với bà, bà mất đi mục tiêu sống, sinh mạng cũng suy sụp ngay sau đó”.

Nhìn dung nhan bị tâm ma hành hạ của bà, trong lòng tôi vô cùng phức tạp, tôi quyết định ở lại chăm sóc cho bà – vì thời gian tôi sống cùng bà đã không nhiều.

Trên thế giới duy nhất đoán không ra, chính là lòng dạ con người, duy nhất không lường trước được, chính là sinh mạng.

Mẹ tôi thân thể rất suy yếu, vẫn ngủ mê man, mãi cho đến buổi chiều mới tỉnh lại. Nhìn thấy tôi trong nháy mắt, bà rất kích động, mấp máy môi muốn nói chuyện. Tôi dán lỗ tai ở bên miệng của bà, qua thật lâu, mới nghe rõ lời của bà.

“Tiểu Lệ, con trở về rồi”.

Thần trí bà không minh mẫn, lại nhận nhằm tôi thành Tần Lệ.

Tôi gật đầu một cái, nói, “Đúng vậy, mẹ, con đã trở về”.

Lúc này bà mới an tâm, cầm thật chặt tay của tôi, lại từ từ ngủ.

Tôi ngồi ở trước giường bệnh, nhìn mẹ nắm tay của tôi, gầy yếu nhưng lạnh như băng, từ trước tới nay, tôi và bà chưa từng có hành động thân mật như vậy, khi còn bé nhìn Tần Lệ luôn rúc vào trong ngực bà, tôi luôn ghen tỵ.

Nhưng không ngờ tới, một ngày, bà sẽ nắm tay của tôi – cho dù đây chỉ là một hiểu lầm.

Tôi ngồi như vậy đến tối thì ông ngoại vào thay cho tôi đi ăn tối. Cảm giác đói bụng ập tới, vừa đúng bênh cạnh bệnh viện có một quán hoành thánh, mặc dù hoàn cảnh không tốt, nhưng mùi vị tuyệt ngon, tôi ngồi xuống, gọi một chén, ngồi ăn.

Bên trong làm cho tôi một chén hoành thánh, nhân hạt sen trong veo nhẵn nhụi, làm tôi không khỏi nhớ lại trong phòng nhỏ ở thôn trên núi, Đường Tống vì tối nấu chén hoành thánh.

Hắn tắt máy, chứng tỏ hắn đã buông tay. Cũng tốt, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình. Hắn theo đuổi một năm, coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Tôi đang vừa ăn vừa nghĩ, chợt một người ngồi xuống ở trước mặt tôi. Tình cảnh này quá quen thuộc, tôi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy một người quen cũ – Tô Gia Minh.

“Bạn học Tần Khinh, cuối cùng cậu cũng chịu trở lại”. Hắn cắn răng nghiến lợi nói.

“Bạn học Tô Gia Minh, nghe nói cậukết hôn”. Tôi nhìn hắn mỉm cười.

Hắn tạm ngừng, tiếp tục trút giận. “Tớ cũng không thể đợi cậu cả đời”.

“Ai cho cậu chờ tớ?” Tôi vội vàng nói rõ.

“Được, được, được coi như tớ tự mình đa tình”. Tô Gia Minh giận dỗi.

“Cũng kết hôn rồi, về sau đừng giở tính trẻ con như vậy nữa. Đúng rồi, lúc nào thì mang bà xã của cậu tới giới thiệu đây”. Tôi nói.

“Thôi đi, bà xã tớ là đại mỹ nhân, sợ cậu tự ti thôi”. Tô Gia Minh nhẹ giọng hừ hừ.

“Thôi đi, Tần khinh tớ da mặt còn dầy hơn thành tường, tuyệt đối sẽ không tự ti”. Tôi tranh cãi với hắn.

Chậm chạp, ăn xong hoành thánh, tôi muốn trở lại bên cạnh mẹ, liền tính tiền cùng hắn tạm biệt.

“Vội vã như vậy làm cái gì?” Tô Gia Minh hỏi.

“Tớ muốn về bệnh viện chăm sóc bệnh nhân”. Tôi giải thích.

Tô Gia Minh thở dài. “Tần Khinh, cái người này quả nhiên cả đời thiếu nợ hắn”.

“Thiếu người nào?” Tôi thật sự không hiểu tại sao Tô Gia Minh lại nói như vậy.

“Còn có ai ngoài Đường Tống. Cậu xem, cậu hy sinh cho hắn nhiều năm thanh xuân như vậy, thật vất vả rời đi, cho là có thể thoát khỏi hắn, ai ngờ người này lại thành người sống đời sống thực vật, chuyện này không phải kích thích sự đồng cảm của cậu sao? Tớ thấy cả đời này cậu sẽ dính cùng một chỗ với hắn. Chỉ là Tần khinh tớ nhắc nhở cậu, tình huống của hắn như thế nói không chừng mười mấy hai mươi năm cũng không tỉnh lại, tớ khuyên cậu nên thực tế một chút, sớm mà tính toán đi”.

Tô Gia Minh một mình đọc thoại làm cho máu của tôi trong nháy mắt dần lạnh.

Mặc dù không nghe rõ ràng trước sau, nhưng có một câu hắn nói, tôi nghe rất rõ ràng – Đường Tống thành người sống đời sống thực vật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.