Mấy năm đấu tranh, rốt cuộc tất cả đều kết thúc, tôi thảm bại, buổi tối hôm đó, tôi gọi điện thoại cho Phạm Vận, quyết định đem chuyện này nói với cô.
Cô cái gì cũng không nói, chỉ là trầm mặc hồi lâu, sau đó, bên kia truyền đến âm thanh gác máy của điện thoại.
Tôi và cô, cứ như vậy kết thúc.
Tôi nghĩ, chính mình mới chân ướt chân ráo tiến thân vào xã hội, thực tế vừa nghiêm khắc vừa tàn khốc, quy tắc trò chơi không cho phép mình làm theo ý của mình, xã hội vốn là như vậy.
Tôi đem tất cả mọi thứ thuộc về Phạm Vận, đều đặt ở trong phòng nhỏ của Màu Sắc Phường, để hoài niệm về mối tình đầu của một thời thanh xuân. Thứ duy nhất vẫn theo bên người, là vòng tay màu đỏ do chính cô làm tặng tôi. Đó là thời điểm chúng tôi vui vẻ nhất, nhớ khi đó, tôi hứa với cô, “Chúng ta nhất định sẽ bên nhau mãi mãi”.
Đáng tiếc lời hứa chỉ là lời hứa, tôi thất hứa.
Đeo nó lên, ngoài việc luôn nhớ về Phạm Vận, nhiều lúc nó còn nhắc nhở tôi – vĩnh viễn đừng bao giờ hứa với phụ nữ, sự đau khổ lớn nhất chính là làm người khác thất vọng.
Người trong nhà bắt đầu sắp xếp đối tượng kết hôn cho tôi, cũng hỏi thăm tôi yêu cầu điều kiện thế nào.
Tôi chỉ trả lời một câu, “Mọi người hài lòng là được”.
Khi đó, tôi mất đi tình yêu, thì kết hôn với bất kỳ người phụ nữ nào cũng không còn quan trọng nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-ao-nho/1903420/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.