Hòa Nhất đi rồi, nói không khổ sở là quá mức giả dối, dù sao trong cuộc sống của tôi hắn là một sự tồn tại không thể phủ nhận. Ngoài hắn ra không một ai trên thế giới này, đối với tôi tình cảm có thể đẹp như thế quỷ quyệt như thế và cũng nồng nàng như thế . Hắn giống như lửa khói, in dấu vào cuộc đời của tôi một bóng dáng rất đặc biệt, rất đặc biệt.
Cha đã không trở lại, tôi cũng không thể chờ đợi như vậy mãi, nên tiếp tục chuẩn bị hành lý đi đến một nơi khác.
Nơi tôi đến lần này là một nông thôn nhỏ, hẻo lánh, dân ở đây không tới 100 gia đình. Trước kia giáo vụ đã từng đến đây hoạt động từ thiện một lần, khích lệ giáo sư đi dạy học, tôi cũng tới đây ở được mấy ngày. Trường học là một khu nhà rách rưới nằm trên đỉnh núi chỉ có một ông hiệu trưởng cùng một gã giáo sư khác cùng chung quản lý công việc của toàn bộ trường học.
Tôi cùng hiệu trưởng coi như cũng có quen biết, nói với ông ấy mình dự tính ở nơi này dạy học một thời gian, ông rất vui vẻ, lập tức dọn dẹp phòng, sắp xếp chỗ ở cho tôi.
Đi một khoảng thời gian cũng quá dài, tôi cần dừng lại, nơi này chính là nơi tôi nghỉ chân.
Nghỉ ngơi nửa ngày, xế chiều hôm đó liền bắt đầu dạy học, tôi phụ trách dạy môn ngữ văn cho toàn trường, ngày ngày dạy bọn nhỏ đọc sách biết chữ, rất thích. Học sinh có thể đi học cũng không dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-ao-nho/1903416/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.