Một ngày vất vả bận rộn, tôi sớm một chút liền lên giường ngủ, đáng tiếc lúc cãi nhau, có thể như rùa rút cổ trốn tránh thực tế không chỉ có nam nhân. Tôi người này tính tình cũng tương đối gấp gáp nóng nảy, chờ hòa hoãn xuống sau mới có thể tỉnh táo.
Tôi tức giận cũng không phải là do Đường Tống theo dõi tôi, ép hỏi tôi, mà là giận hắn chính miệng nói tôi ích kỷ, tôi giận hắn đem tôi và Vĩ Vĩ gộp chung, giống như tôi là loại phụ nữ khốn kiếp.
Vậy mà sau khi tỉnh táo lại, hướng sâu trong nội tâm mình nhìn lại, tôi có hay không sự ích kỷ trong lòng? Nếu như có, vì sao tôi ở thời thời khắc khắc cự tuyệt Vĩ Vĩ, nhưng nếu như không có, vì sao tôi biết rõ mình cùng vĩ vĩ sẽ không có kết quả, nhưng vẫn là cùng hắn giữ vững quan hệ bạn bè?
Lòng người là khó hiểu nhất, trong thân thể kia dù có thường xuyên chạm cũng không chạm đến, nhất định vô cùng thâm sâu.
Lần đầu tiên, tôi cố gắng đi vào nội tâm của mình, nghiêm túc suy nghĩ cái vấn đề này — Vĩ Vĩ, chỉ là một sự hâm mộ, nhưng cũng mang đến cho tôi một chút nào đó mừng rỡ. Phụ nữ là hoa, cần yêu, cần đòi hỏi.
Được đàn ông tán thưởng. Tôi cũng vậy không cách nào ngoại lệ, đối mặt với sự theo đuổi của hắn thì trừ đi phiền não, trong lòng phải là có một chút xíu mừng rỡ.
Đường Tống là đàn ông, hắn hiểu***** một người đàn ông đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-ao-nho/1903396/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.