Tôi rốt cuộc ngộ ra được, đứa nhỏ Đường Tống này, không thích hợp thân thiết với anh đâu, nếu không, anh liền bắt đầu khích bát mình, trên thực tế chính là vua châm chọc khoác áo thư sinh nho nhã.
“Thích chỗ này không?” – Đường Tống hỏi.
“Tạm được, mùi vị thức ăn không tệ” – tôi nói.
“Em chính là một kẻ tham ăn” – Đường Tống đánh giá – “Chỉ cần có ăn, đem em đi bán đến vùng núi cũng được”
“Em xém chút rơi nước mắt đây, ôi Đường Tống, anh rốt cuộc cũng hiểu em, không dễ dàng nha”
“Anh đi phòng vệ sinh một lát, em đứng đây đợi anh, đừng chạy lung tung” – Đường Tống dặn dò, không đợi tôi trả lời, lại tự trả lời – “A thật quá lo rồi, ở đây thức ăn nhiều vậy, em làm sao mà bỏ đi lung tung được chứ”
Tôi nổi giận, Đường Tống này công lực ‘vua châm chọc’ càng ngày càng tăng đi, không chừa đường cho người ta sống sao?
Bất quá Đường Tống nói cũng không sai, đồ ăn ngon và nhiều như vậy, tôi thật không nỡ đi. Đang lẳng lặng ăn ngấu ăn nghiến, vừa ngước mắt chợt trông thấy một bóng dáng quen thuộc, cơ ngực, cơ bụng, bắp thịt, cánh tay, không phải người ở trong buổi tiệc buffe hải sản đánh con gái người ta bị Đường Tống dạy dỗ, người đàn ông to con kia sao? Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nhìn kỹ lại, hình như có điều gì lạ --- người đàn ông to béo đó hình như đang theo đuôi Đường Tống đi phòng vệ sinh, hơn nữa bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-ao-nho/1903391/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.