Ngày hôm qua làn da ở chỗ này trắng hồng, trông cực kỳ mê người.
Bây giờ chỉ còn lại màu da trắng nõn, như màu sữa bò, dường như còn ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt ngào ngạt.
Trong mơ thực ra không ngửi thấy mùi gì, rất giống với hiện tại, thuốc ức chế của anh như đã khử hết các mùi pheromone có trong không khí, mùi hương giờ có ngửi thấy thì cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Tay trái của Phó Tinh Nhàn từ trên đầu Văn Cảnh trượt xuống gáy, ngón tay sờ quanh cổ anh, tưởng như có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ chỗ da thịt đó, làm anh nhớ lại cảm giác chạm vào nó ngày hôm trước.
Cuối cùng, lại gặp lại lần nữa.
"Không bầm, không có bị gì." Phó Tinh Nhàn quay đầu thu tay lại, giọng nói có chút khàn khàn, "Về sau đừng mời Alpha xem cổ của cậu nữa."
"Sao cậu lại như ông lão thích dạy bảo tôi thế. Ai mà không có cổ, đều giống nhau cả mà?" Văn Cảnh bất mãn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Phó Tinh Nhàn cau mày.
"Sao vậy? Tay cậu lại đau sao?" Văn Cảnh nghi hoặc, "Còn vết thương nào nữa sao?"
"Không có."
"Vậy mới sưng lên à?"
"Ừm."
Văn Cảnh lấy điện thoại ra xem: "Chưa tới 24 giờ, chắc là cần chườm đá, cậu kéo tay áo lên đi, tôi đi lấy cho cậu vài thứ."
Có lon nước có ga cậu không có cách nào uống được, nhưng vẫn chưa vứt đi, còn để trong tủ lạnh, vừa đúng lúc phế vật này có chỗ cần dùng rồi.
Cậu chạy vào bếp cầm theo mấy lon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-trong-mong-hoa-ra-la-alpha-co-vi-anh-dao/515273/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.