Chương trước
Chương sau
Phó Tinh Nhàn đứng ở bậc cuối cùng của cầu thang, lần này anh không đeo kính.
Đôi mắt màu hổ phách không che chắn tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, vài tia sáng như lóe lên trong mắt.
Đôi mắt anh từ từ nhìn xuống.
Văn Cảnh cảm thấy như có ai đó chăm chú nhìn môi của mình, trong lòng nháy lên cảm giác rõ ràng mãnh liệt.
Cậu đang định hỏi anh nhìn cái gì, thì lại nghe anh nói -
"Văn Cảnh?"
Âm thanh rất êm tai.
Văn Cảnh phút chốc cảm thấy tên của mình khi được gọi lên cũng có chút dễ nghe.
Cậu xoa xoa ngón tay đang ngứa ngáy, khó hiểu nhướng mày hỏi: "Phó Tinh Nhàn?"
Phó Tinh Nhàn cười nhẹ: "Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai."
Sau đó anh đi xuống bậc thang, tự nhiên gật đầu chào hỏi với Trương Sơn, rồi ngược hướng bọn họ mà đi.
Văn Cảnh nhíu mày.
Tên cũng bị người ta biết rồi, có phải cậu ta muốn trừ điểm mình không. Nhưng mà cậu ta khá thân thiết với thầy Lưu, có phải lại muốn cậu phải ngồi xoát bài thi nữa không.


Cậu quay đầu nhìn về phía Trương Sơn, thấy con người to cao tay chân đang không biết nên đặt ở đâu, so với khi bị U2 dạy bảo thì bây giờ nhìn còn khẩn trương hơn.
Văn Cảnh: "........ Cậu đang làm gì vậy?"
"Hội trưởng!! Hội trưởng mới vừa chào tôi!"
Văn Cảnh yên lặng nhìn theo bóng lưng của Phó Tinh Nhàn, có chút ghét bỏ đồng đội ngu ngốc ở bên cạnh.
Cậu lặng lẽ so sánh hai người ở trong lòng, cả hai đều có vóc dáng tựa tựa nhau, nhưng Trương Sơn giống như một con gấu bự thô kệch, đã vậy chỉ số IQ còn thấp đến tội nghiệp.
Trương Sơn không biết Văn Cảnh đang phàn nàn về hắn, giọng điệu méo mó đầy kích động: "Anh Cảnh, anh quen hội trưởng hả?"
"Tôi không quen."
"Vậy sao cậu ấy lại nói sẽ gặp anh vào ngày mai? Úi? Hội trưởng sẽ vào văn phòng của ông Lưu, không lẽ chủ nhiệm lớp ta tính cho cậu ấy dạy thay à?"

Văn Cảnh sững sờ.
Trương Sơn cười hề hề, rón rén theo sau: "Tôi đi nghe lén chút."
Lần đầu tiên Văn Cảnh tật nhiều chuyện của tên này cũng là một ưu điểm.
Không lâu sau Trương Sơn đã quay lại, khi đi lên, hắn đã nói luôn mồm: "Hội trưởng hình như có phụ trách gì đó thật, cậu ấy còn chuẩn bị tổ chức một nhóm học tập."
"Những Omega khác mà nghe được chắc thích chết luôn, đúng không? Không biết ai sẽ có được may mắn này đây."
"Tôi cứ cảm thấy hội trưởng đối với cậu có chút đặc biệt, cậu ấy vừa rồi còn cười với cậu......"
Văn Cảnh bước vào lớp, đem cặp sách khoác đeo lên lưng: "Cứ vậy thích cậu ta? Tôi là Omega à?"
Trương Sơn lắc lắc ngón trỏ: "Giới tính không có liên quan đến chuyện này. Cậu không biết sau lưng hội trưởng có bao nhiêu A và B cũng hết sức ngưỡng mộ cậu ấy sao."

"Thôi được rồi, tôi về nhà đây." Văn Cảnh đi đến cửa lớp, quay lưng xua xua tay về phía sau.
Chỉ cần ta không đến tìm ông Lưu mách tội của cậu là được, còn chuyện khác cậu cũng lười nghĩ đến.
"Í, anh Cảnh chờ đã, em gái của tôi muốn mời cậu ăn một bữa....."
"Không cần mời, bảo cô ấy tự lo cho mình trước đi, đừng để bị lừa nữa." Văn Cảnh nói một câu rồi biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
Ở cửa sổ văn phòng, thầy Lưu nhìn bóng lưng Văn Cảnh rời đi trên sân thể dục, ông vỗ vai Phó Tinh Nhàn rồi thở dài: "Đứa nhỏ này rất vất vả, hai đứa ở gần nhau thì hòa thuận một chút."
*
Mây đen dần tan biến để lộ vài vệt sáng, những giọt nước trượt khỏi cành lá cây dã hương rồi rơi xuống.
"Ăn ngon không? Rất ngọt." Người đang nói chuyện đem nửa quả anh đào còn lại cho vào miệng, đưa lưỡi liếm nước quả còn dính trên ngón tay, "Sao anh không nói gì hết vậy?"
Ánh sáng xuyên qua bóng râm của cây chiếu từng vệt loang lổ trên người nọ, trên mặt người ấy như bị sương mù lúc sáng lúc tối che mờ đi đường nét khuôn mặt.
Văn Cảnh dời tầm mắt khỏi đôi môi hồng hào của đối phương, cúi đầu ừ nhẹ một tiếng.
"Anh muốn ăn thêm sao?"
Văn Cảnh: "Anh..."
"I need to be myself, I can't be no one else......"
Tiếng trống Jazz, guitar điện và giọng hát khàn đặc mùi thuốc lá và rượu vang lên cắt ngang sự yên tĩnh.
Văn Cảnh từ trong giấc mơ ướŧ áŧ tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện mình vẫn còn ngồi trên ghế chơi game, màn hình máy tính trước mặt cả đêm vẫn chưa tắt, "Thử nghiệm thâm nhập cao cấp" đang xem dở dang đặt ở trên đùi.
Cậu tắt nhạc chuông điện thoại, cử động cái cổ đau nhức, dậy tắm rửa rồi đi học.
Rõ ràng đã đến giờ đọc buổi sáng, nhưng trong lớp người vẫn chưa đến đủ nói chi đến việc đọc sách. Một đám người ngồi ngả nghiêng , người thì ăn sáng, người thì nghịch điện thoại, thậm chí có người còn đem gương trang điểm ra chải chuốt.
Trên dãy bàn cuối của Văn Cảnh có một túi ni lông màu trắng, bên trong là sữa đậu nành còn nóng và bánh bao thịt, trên đó có dán một dòng chữ, nét chữ rất đẹp:
"Chị nghe Trương Sơn nói em thường không ăn sáng, nhưng như vậy đối với sức khỏe không tốt đâu nha. -- Trương Nhạn"
Văn Cảnh hít một hơi thật sâu từ bên cạnh ngẩng đầu, xoang mũi lập tức tràn ngập mùi hương của Omega vừa mới ở đây.
Mùi hương dâu tây đã xua đi mùi bông cải xanh và rau mùi trên tờ giấy trắng, nhưng bánh bao và sữa đậu nành lại nồng mùi hơn, và mùi hương ấy vẫn đang xộc vào mũi cậu....
Văn Cảnh nín thở nhìn về phía bên cạnh, tên ngốc Trương Sơn hắn đang cúi đầu bấm điện thoại, cậu nghẹn nói một câu: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần, cậu đem đi đi."
Trương Sơn đặt điện thoại xuống: "Ăn đi mà, đừng khách sáo. Cậu đã giúp gia đình tôi rất nhiều, tôi chỉ mang cho cậu mấy bữa sáng thôi mà. Hơn nữa...... Hê hê ~."
Hắn ngồi xổm trên lối đi, ngồi xổm bên cạnh Văn Cảnh, nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi nghĩ rằng chị gái tôi đang có ý với cậu."
Văn Cảnh phàn nàn một câu kém cỏi, trong lúc đó các dây thần kinh trong não đều muốn kháng cự lại mùi của bông cải xanh gấp mười lần khi nãy.
Cậu hơi ngả người ra sau, khó khăn nói: "Cậu nên xài thêm xịt ức chế mùi đi."
"Chém đi! Đẩy tháp nhanh!!" Vừa rồi có một người bạn trong lớp hét lên, Trương Sơn không nghe rõ, liền tiến lại gần hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
!!!
Khứu giác của Omega đúng đỉnh luôn.
Văn Cảnh lúc này còn chưa phân hóa xong nhưng vẫn đoán được trong mùi bông cải xanh có một chút hương rau mùi, có lẽ nó phát ra từ cổ áo của Trương Sơn.
Cậu nghi ngờ chị gái của tên này có lẽ đã giúp hắn xếp quần áo vào buổi sáng.
Văn Cảnh duỗi tay muốn đẩy người ra, nhưng nửa chừng lại thu về.
Cậu không muốn mùi của bông cải xanh dính lên người mình tí nào, gần đây cậu không thích mùi này.
Trước khi Văn Cảnh bị ngạt thở, thầy chủ nhiệm đã bước vào lớp.
"Dừng giờ đọc sách một chút, tôi có chuyện cần phải thông báo... Trương Sơn! Em không lo về chỗ mà đi nhiều chuyện gì đấy? Về chỗ ngồi đi!"
Trương Sơn quay đầu nhìn lại, thấy cả đám lớp mình rất tự nhiên giả hươu giả vượn mà cầm sách đọc, hắn thấp giọng mắng một câu, rồi quay về chỗ ngồi.
Được cứu rồi.
Thầy Lưu là người tốt nhất.
Văn Cảnh hít sâu một hơi, luồng không khí trong lành căng đầy phổi, gần như lấp kín mọi ngóc ngách.
Trong phần không khí vừa hít vào có mùi bánh bao thơm ngon, sao khi nãy ngửi lại không thấy bánh bao thịt sẽ có hương vị như thế nhỉ, hỏng mất rồi.
Cậu nhăn mặt duỗi tay thắt nút túi ni lông.
"Nhà trường đã phê duyệt kế hoạch tổ chức nhóm học tập. Đầu tiên, các thành viên của hội học sinh sẽ là người đại diện, chúng ta sẽ thử một thời gian để xem hiệu quả thế nào. Trong lớp chúng ta không có ai tham gia hội học sinh, nên là, một thành viên của hội học sinh sẽ được đưa tới để giúp cho chúng ta."
Thầy Lưu nhìn về phía cửa lớp, vẫy vẫy tay ra hiệu.
Các học sinh trong lớp đều ngẩng đầu nhìn theo.
Là ai vậy nhỉ, thật là bí ẩn.
_________
Tác giả có lời muốn nói: Cậu ấy tới rồi tới rồi.
Nhạc chuông rời giường là Oasis "Supersonic"
"Advanced Penetration Testing" còn được gọi là "Penetration Testing Master".
Editor có lời mún lói: hí hí
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.