Sau bữa tối, mọi người ngồi trên sô pha trò chuyện một lúc thì chuông cửa bỗng reo lên.
Bác sĩ Tôn xách va li nhỏ đi vào: "Chà, hôm nay gia đình đông đủ quá. Văn Cảnh có muốn kiểm tra luôn không nè?"
Tống Huệ Nhiên: "Bác sĩ xem cho cả hai đứa đi. Thằng bé này gầy đi nhiều, sắc mặt cũng hơi tái nữa."
Bác sĩ Tôn theo hai người vào phòng ngủ và kiểm tra từng người một.
Văn Cảnh hơi thiếu máu, có lẽ do dinh dưỡng không cân đối, chỉ cần ăn uống hợp lý là sẽ mau khỏi thôi.
Phó Tinh Nhàn thì hoàn toàn bình thường, các chỉ số sức khỏe chẳng gặp vấn đề gì hết.
"Nhưng khả năng kiểm soát pheromone của con không còn như trước nữa chú." Phó Tinh Nhàn nhớ lại tình hình gần đây của mình, "Trước đây con chưa bao giờ để người khác ngửi được pheromone của mình, nhưng dạo này con bị nhắc rất nhiều về việc phải xịt ức chế. Mới sáng nay cũng vậy."
"Tình trạng của con khá giống với chứng rối loạn kỳ mẫn cảm." Bác sĩ Tôn lấy một hộp nhỏ từ trong va li ra, "Đây là giấy thử pheromone, một kết quả nghiên cứu mới nhất đó, chúng ta dùng thử xem thế nào nha."
Phó Tinh Nhàn cho ít nước bọt lên mẫu giấy theo như ông yêu cầu.
Đợi một lúc thì giấy thử từ từ chuyển sang màu tím.
Bác sĩ Tôn so sánh mẫu giấy với bảng màu, nói: "Đúng là nồng độ pheromone cao hơn bình thường, nhưng không thể gây ra ảnh hưởng lớn tới vậy đâu."
Ông hỏi tiếp: "Buổi tối thấy trong người dễ chịu hơn à? Bắt đầu từ lúc nào thế?"
"Từ lúc con lên xe trở về nhà..." Phó Tinh Nhàn dừng một chút, "Lúc đó con ngửi thấy pheromone của Văn Cảnh còn vương lại trong xe."
Bác sĩ Tôn lấy cuốn sổ ra và bắt đầu viết: "Con kể lại cho chú nghe xem con bắt đầu cảm thấy dễ nóng giận, suy giảm khả năng điều tiết cảm xúc, suy giảm khả năng kiểm soát pheromone, ..."
Ông ấy hỏi rất nhiều và Phó Tinh Nhàn cũng nghiêm túc trả lời từng câu một.
Bác sĩ Tôn nhìn sang Văn Cảnh: "Còn con thì sao? Sống ở thành phố C hơn một năm có cảm thấy khó chịu gì không?"
Văn Cảnh lắc đầu: "Con chỉ khó chịu mỗi khi ăn quá no ở căng tin thôi, ngoài chuyện này ra thì không bị gì nữa ạ."
Bác sĩ Tôn: ...
"Chú cứ tưởng là hai đứa xa nhau quá lâu sẽ khiến sinh lý của cả hai không ổn định vì thiếu vắng pheromone của đối phương. Tình trạng này từng xảy ra với các cặp có độ tương xứng cao rồi... Nhưng sao Văn Cảnh chẳng có biểu hiện gì nhỉ?"
Phó Tinh Nhàn quay đầu nhìn Văn Cảnh, còn Văn Cảnh thì cúi đầu nhìn chân mình.
"Vậy là sao đây hai đứa? Giấu chú chuyện gì hả?" Bác sĩ Tôn khẽ gõ vào cuốn sổ đặt trên đùi.
Vành tai Văn Cảnh đỏ bừng, cậu thều thào: "Cả năm nay con không dùng thuốc ức chế nữa, mỗi lần đến kỳ động dục thì... con tiêm pheromone của cậu ấy."
Bác sĩ Tôn ngây ra, mắt đảo qua đảo lại liên tục giữa hai người.
"Tuổi trẻ nên gì cũng dám làm ha."
Đặc biệt là lứa trẻ có tiền thì càng dám làm hơn thế.
Loại thuốc tiêm chiết xuất pheromone này có giá lên tới hàng nghìn cho mỗi ống. Trước đây họ từng tiêm thử cho Văn Cảnh một ít, chủ yếu là phòng trường hợp Văn Cảnh ở thành phố C sẽ gặp vấn đề về sức khỏe do thiếu hụt pheromone, nên thuốc này là thuốc dùng khẩn cấp.
Ai ngờ thằng bé lại bỏ hẳn thuốc ức chế luôn chứ.
"Ngày mai đến bệnh viện khám sức khỏe tổng quát nha. Để chú xem thử cơ thể con có gặp vấn đề gì không." Ông đứng dậy thu dọn đồ đạc, "Tinh Nhàn cũng đi luôn nhé."
Sau khi tiễn bác sĩ Tôn, vẻ mặt Văn Cảnh hơi ủ rũ.
Phó Tinh Nhàn kéo cậu lại và hỏi: "Cậu sao thế?"
"Ngày mai phải tới bệnh viện khám..." Văn Cảnh buồn bã làm nũng với anh, "Khó lắm mới về đây được, tớ cứ tưởng có thể cùng cậu..."
Phó Tinh Nhàn bật cười: "Tớ thiếu pheromone của cậu đến nỗi tinh thần không ổn định, đêm ngủ cũng chẳng ngon, vậy mà trông cậu còn gấp hơn cả tớ thế nhỉ?"
Văn Cảnh đánh anh: "Không được à?"
Phó Tinh Nhàn vùi đầu vào hõm cổ cậu: "Chừng nào cậu mới tới kỳ động dục nữa vậy?"
"Hình như là hai tuần nữa."
"Hai tuần nữa sao... Vừa đúng lúc tớ thi xong kỳ thi thử nên được nghỉ hai ngày."
Mặc dù bảo rằng về nhà nghỉ ngơi nhưng Phó Tinh Nhàn vẫn ngồi vào bàn làm bài tập.
Văn Cảnh thì ngồi bên cạnh mở notebook lên và đăng nhập vào xem tiến độ dự án ở Bạch Minh.
Hai người bận rộn làm việc riêng, thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu, bầu không khí cùng làm việc chẳng khác gì lúc gọi video từ xa cả.
Chỉ là hiện tại cuối cùng cũng được mặt đối mặt, mỗi lần cử động tay là có thể chạm vào đối phương, có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của nhau và được bao quanh bởi mùi pheromone yêu thích, đúng thật là một cảm giác rất an tâm.
Văn Cảnh nhìn đồng hồ bên dưới góc phải màn hình, nói: "10 giờ rồi, chuẩn bị đi ngủ thôi. Hình như dạo này cậu khó ngủ mà đúng không?"
"Tớ cũng ngủ với cậu chứ sao, phải bổ sung ít pheromone cho cậu chứ." Văn Cảnh vươn tay đẩy anh, "Cậu đi tắm đi!"
Phó Tinh Nhàn vẫn ngồi yên nhìn cậu.
"Đừng phí thời gian nữa," Văn Cảnh cúi đầu xoa tay, "Tớ muốn..."
Phó Tinh Nhàn cười khẽ: "Cậu muốn làm gì?"
Văn Cảnh mím môi nhìn anh một lúc, sau đó cậu duỗi tay phải ra, bốn ngón tay và ngón cái cong lại thành hình tròn.
"Đã lâu rồi tụi mình chưa..."
"Ngoan nào," Phó Tinh Nhàn xoa đầu cậu, "Làm thế cũng được, nhưng trước tiên cậu phải hôn tớ... 50 cái?"
Văn Cảnh ngẩn người ra: "Hả?"
Phó Tinh Nhàn ôm cậu rồi cười khúc khích.
"Được rồi, cậu về phòng tắm mau đi."
Văn Cảnh cầm notebook trở về phòng tắm thật nhanh rồi chuẩn bị quay lại phòng của Phó Tinh Nhàn. Không ngờ vừa định mở cửa thì nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, hình như là Phó Hoằng đi ra từ phòng ngủ.
Cậu im lặng chờ đợi chẳng biết bao lâu, cuối cùng không còn tiếng động ngoài hành lang mà thay vào đó là tiếng khởi động xe bên ngoài biệt thự.
Chắc hẳn chú Phó đã gặp tình huống bất ngờ gì đó nên phải đến công ty tăng ca, khổ thật đấy.
Văn Cảnh rón rén đi trong hành lang tối tăm, sau đó bước vào phòng bên cạnh. Trong phòng lúc này chỉ còn ánh đèn vàng ấm và đã không còn chút động tĩnh nào.
Cậu cẩn thận khóa trái cửa, sau khi bước vào thì trông thấy Phó Tinh Nhàn nằm ngủ trên giường, lồng ngực anh phập phồng đều đặn cùng tiếng hít thở đều đều.
...
Ngủ rồi sao.
Văn Cảnh hơi thất vọng nhưng đau lòng lại chiếm phần nhiều hơn.
Trước đây cậu chưa hề nghĩ tới chuyện Phó Tinh Nhàn cũng cảm thấy khó chịu vì thiếu pheromone giống như cậu.
Người này chỉ toàn kể chuyện tốt, giấu nhẹm chuyện xấu nên chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này.
Anh giúp cậu sắp xếp hoàn hảo mọi thứ, tới quả anh đào cậu ăn cũng chưa bao giờ bị dập nát và những ống tiêm pheromone luôn được chuẩn bị đầy đủ.
Văn Cảnh ngồi xuống bên giường vuốt ve khuôn mặt của Phó Tinh Nhàn, cậu đưa ngón tay chạm lên đôi mày hơi nhăn và quầng thâm mờ mờ dưới mắt anh.
Tới lúc ngủ rồi mà còn nhăn nhó như vậy.
Mùi sữa dần ngào ngạt khắp phòng, từ từ vây quanh người Phó Tinh Nhàn.
Lông mày anh mau chóng giãn ra, bàn tay đang nắm chặt cũng dần thả lỏng, có vẻ đã ngủ yên hơn rồi.
Văn Cảnh cởi dép và chui vào trong chăn, cậu tựa vào tấm lưng rộng của Alpha rồi cũng ngủ thiếp đi sau đó.
*
Reng reng reng... Đồng hồ báo thức bỗng vang lên.
Phó Tinh Nhàn mở mắt, đưa tay nhấn tắt chuông báo thức trên điện thoại. Anh vừa định đứng dậy thì chợt nhận ra có thứ gì đang đè lên người mình.
Nói chính xác hơn là một người, đầu người đó gối lên vai anh, một chân rúc vào dưới chân anh và một chân gác lên trên, cánh tay còn đặt trên cổ anh khiến anh gần như không thể cử động.
Phó Tinh Nhàn chớp mắt quay đầu nhìn khuôn mặt trắng trẻo ấy, đầu óc dần tỉnh táo khiến anh nhớ ra một chuyện.
Anh không còn ở ký túc xá mà trở về nhà nghỉ ngơi rồi, chỉ là tối qua quên chỉnh đồng hồ báo thức thôi.
Đây chẳng phải là mơ, Văn Cảnh đã quay về và hiện tại đang ngủ ngon lành trong lòng anh.
Lâu lắm rồi mới được thấy lại tư thế ngủ của cậu, gương mặt ấy tựa lên cánh tay anh, đôi môi hồng hơi chu ra.
Tiếc là với tư thế hiện giờ thì không thể hôn môi được.
Phó Tinh Nhàn không định đánh thức Văn Cảnh nên đành đặt một nụ hôn lên trán cậu, sau khi ngắm cậu thêm một lúc thì từ từ nhắm mắt lại.
Được thức dậy cùng người mình thích là điều vô cùng hạnh phúc, anh hy vọng hạnh phúc nhỏ bé này có thể kéo dài thật lâu.
Văn Cảnh chợt tỉnh giấc vì bị tê chân. Cậu giữ nguyên tư thế trong thời gian dài nên máu không lưu thông được, thành thử bây giờ có cảm giác như bàn chân này không còn là của cậu.
Văn Cảnh muốn đổi vị trí chân một chút nhưng cảm giác tê ngứa khiến cậu đau tới nỗi nghiến răng, ngay lúc đó đầu gối của cậu bỗng chạm vào thứ gì hơi cứng.
À... Văn Cảnh nhớ đến việc còn dang dở của đêm hôm qua.
Văn Cảnh từ từ tách khỏi người Phó Tinh Nhàn, cậu với tay lấy điện thoại để xem giờ.
Bây giờ còn sớm, mới có 7 giờ thôi.
Hai người có hẹn khám sức khỏe vào buổi chiều với bác sĩ Tôn nên sáng nay chẳng bận gì cả.
Văn Cảnh lại nằm xuống, cậu quay sang ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Phó Tinh Nhàn.
Quầng mắt xanh nhạt hình như đã mờ đi, không biết là nhờ được bổ sung pheromone hay người nọ đã nghỉ ngơi đủ rồi nữa.
Anh cậu đẹp trai quá chừng, lông mi dài, sống mũi cao, khiến cậu muốn hôn một cái quá... Làm thế có đánh thức cậu ấy không nhỉ? Hay để cậu ấy ngủ thêm chốc nữa?
"Đừng nhìn tớ nữa, cậu không muốn ngủ thêm sao?" Phó Tinh Nhàn bất ngờ lên tiếng.
"Cậu giả bộ ngủ đó hả?" Văn Cảnh đẩy anh ra, "Cậu tỉnh từ lúc nào vậy?"
"Trước lúc cậu thức dậy."
"Cậu đã ngủ đủ chưa? Cảm thấy thế nào rồi?"
"Bình thường dậy lúc 6 giờ nên xem như hôm nay đã ngủ nướng rồi."
"Vậy thì tốt." Văn Cảnh cười khì khì.
"?"
Phó Tinh Nhàn chưa kịp hiểu vì sao cậu cười thì đột nhiên cảm nhận được có bàn tay vừa ấm vừa mềm luồn vào trong quần của mình.
Anh giữ bàn tay kia lại, chợt thấy hơi buồn cười: "Mới sáng sớm mà cậu sung sức thế?"
Văn Cảnh dựa vào lòng anh với tư thế thoải mái nhất, tiếp tục quấy phá anh bằng tay: "Cậu cũng vậy mà."
Alpha trở mình đè lên Omega thân yêu, sau đó hôn cậu.
Một lúc sau, hai người tách ra. Văn Cảnh đang định nói gì thì môi đã bị hôn tiếp, lúc này cậu chỉ có thể phản kháng bằng cách "ưm ưm ưm" vài tiếng.
"Hôm qua tớ đã nói là cậu phải hôn tớ 50 cái trước thì tụi mình mới làm," Phó Tinh Nhàn cụp mắt, cắn môi cậu, "Bây giờ mới đếm được hai thôi à."
_________
Editor: Éc éc éccc thích quá ò. Tính ra chương 101 thoại nhìu nên làm cũng mau hehe
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]