Bầu không khí trong nhà thi đấu đại học A vô cùng sôi động, đâu đâu cũng vang lên tiếng reo hò cổ vũ.
Nhưng trên khán đài vẫn có một số khu vực khá yên tĩnh, ví dụ như chỗ ngồi của lớp 11A1, rất nhiều bạn học đang đọc sách giáo khoa và sách tham khảo, chẳng hề liên quan đến không khí buổi đại hội chút nào.
Triệu Viện Viện lật đật chạy về lớp, cô không bước lên bậc thang mà dựa vào lan can đằng trước, thở hổn hển hỏi: "Mấy cậu có mang theo thuốc ức chế dành cho Alpha không?"
"Ai cần dùng vậy?"
"Sao cậu lại cần thế?"
Triệu Viện Viện vội tới mức đấm vào lan can: "Hội trưởng cần! Có ai mang theo không!"
Hách Học Sâm lấy thuốc ức chế dự phòng từ trong túi ra, bước đến trước mặt cô, hỏi lại lần nữa: "Hội trưởng cần thật sao?"
Họ là thành viên của Hội học sinh nên hiểu Phó Tinh Nhàn hơn các bạn xung quanh một chút. Bất kể nắng mưa, người này luôn đi học và tham gia các công việc của Hội học sinh. Anh chưa bao giờ xin nghỉ vì kỳ mẫn cảm, cũng chưa từng dùng thuốc ức chế. Nếu Phó Tinh Nhàn không sử dụng xịt ức chế và tạo cảm giác áp bức thì trông anh chẳng khác gì một Beta bình thường.
"Văn Cảnh động dục mới tiêm thuốc ức chế. Kỳ của bọn họ diễn ra cùng một lúc đó!" Triệu Viện Viện đưa tay nhận lấy, "Văn Cảnh bảo Hội trưởng phải tiêm thuốc khi đến kỳ mẫn cảm."
"Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi đi đưa cho." Hách Học Sâm vịn lan can nhảy xuống, "Hội trưởng thi nhảy cao đúng chứ? Văn Cảnh đâu?"
"Văn Cảnh sợ Hội trưởng cảm thấy khó chịu nên chạy qua trước rồi."
Hách Học Sâm:!!!
Chạy tới chỗ Alpha đang trong kỳ mẫn cảm? Văn Cảnh muốn tìm đường chết à???
"Cậu báo cho giáo viên đi, đề phòng xảy ra chuyện, bây giờ tôi chạy qua đó liền."
Cậu nói xong thì phóng nhanh ra ngoài.
*
Tại nơi thi nhảy cao.
Các tuyển thủ của lớp 10 và 12 chạy tới thanh xà và nhảy qua nó. Thế nhưng lúc tiếp đất lại sơ ý quơ tay làm xà ngang rơi xuống.
Các thí sinh đợi đến lượt lặng lẽ hít một hơi, căng thẳng nắm chặt tay thành nắm đấm.
"Người tiếp theo." Trọng tài gật đầu với một tuyển thủ.
Vừa chạy bước đầu tiên, tuyển thủ bỗng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng khiến cả người hơi choáng váng. Lúc cậu ta chạy tới thanh xà và chuẩn bị nhảy lên, tự dưng hai chân mềm nhũn, sau đó quỳ sụp xuống.
"A!" Cậu ngã lên miếng đệm, lăn lộn ôm đầu gối.
Mọi người xung quanh:???
Có hai học sinh lập tức chạy ra xem tình hình rồi đỡ cậu ta đi tìm bác sĩ.
Sự cố khó giải thích cứ thế qua đi, cuộc thi vẫn tiếp tục.
Một bạn nam khác tỏ ra rất tự tin chạy về phía trước, nhưng chưa chạy đến xà ngang đã quỳ xuống, khuôn mặt đỏ bừng bừng.
"Mấy em bị sao vậy?"
Giáo viên thể dục chưa nói xong nhưng lại trông thấy các tuyển thủ và học sinh đang đứng bỗng loạng choạng với vẻ mặt hốt hoảng.
Có người ngồi phịch xuống, có người dựa vào vai người kế bên, cố gắng ổn định cơ thể. Ngay sau đó, đủ loại pheromone tỏa ra khắp nơi, một số mùi quấn lấy nhau, một số còn lại thì bài xích nhau.
"Ai đang tới kỳ mẫn cảm thế?" Một Alpha thở hổn hển hỏi, "Pheromone nồng quá, tôi thở không nổi..."
"Không phải tôi, tôi sắp hết dưỡng khí rồi..."
"Có, có ai mang theo xịt ức chế không?"
Khung cảnh hơi hỗn loạn, Phó Tinh Nhàn vốn đang lo lắng cho Văn Cảnh cũng tỉnh táo lại, giúp giáo viên hướng dẫn các học sinh: "Mọi người giải tán đi! Trong các bạn có ai mang xịt ức chế không, có thể cho tôi mượn được không?"
Một Alpha nữ mới xịt cho mình xong liền hớn hở đem chai xịt đến chỗ Phó Tinh Nhàn... Không ngờ sẽ có lúc mình giúp đỡ Hội trưởng!
"Cảm ơn nhé." Phó Tinh Nhàn gật đầu với cô, nhưng vừa cầm chai xịt ức chế lại thấy cô bạn trợn mắt, ngã lăn ra đất.
Một vài người lùi về phía sau một bước, gương mặt lộ vẻ sợ hãi: "Hội, Hội trưởng... Cậu tới kỳ..."
Khi nãy họ nghi ngờ lẫn nhau, chẳng ngờ người đến kỳ mẫn cảm chính là Hội trưởng.
Một Beta mạnh dạn chạy ra đỡ cô bạn, dưới ảnh hưởng mạnh mẽ của Alpha, cậu thấp tha thấp thỏm bế cô đi.
Hội trưởng Hội học sinh đứng ngây ra đó, trong không khí thoang thoảng mùi pheromone ngọt ngào nhưng chẳng ai dám cười nhạo cả.
Hương anh đào tràn ngập khắp nơi khiến những Alpha có mặt có cảm giác như bản thân bị bài xích, như thể thế giới không chấp nhận họ nữa, không khí chẳng muốn vào phổi họ, từ chối cung cấp dưỡng khí để họ tồn tại và muốn họ chết tại chỗ này.
Các Beta cũng cảm thấy khó chịu đến nỗi muốn khuỵu chân.
Còn Omega... May là ở đây không có Omega, không thì xảy ra chuyện mất.
Một Alpha gầy gò chẳng biết chuyện gì đang diễn ra nên đi ngang qua, rồi bỗng nhiên cậu đưa tay bóp chặt cổ mình, há miệng thở dốc, sau đó ngã xuống đất.
"Xin lỗi."
Phó Tinh Nhàn đã cố gắng kiểm soát bản thân nhưng pheromone cứ lan tràn xung quanh.
Mùi anh đào khiến anh luôn canh cánh trong lòng và giấu giếm nhiều năm, đây là lần đầu tiên bị nhiều người ngửi như thế.
Phó Tinh Nhàn nhìn quanh khung cảnh hỗn loạn với cảm xúc đầy phức tạp. Anh lùi về sau, xịt ức chế từ đầu đến chân nhiều lần.
Nhưng chẳng có tác dụng gì mấy, vẻ mặt và biểu hiện đau đớn của mọi người vẫn không thuyên giảm chút nào.
Người luôn xử lý mọi việc một cách hoàn hảo như anh, đứng trước tình huống này chỉ đành nắm chặt tay lại.
Bốp!
Chai xịt bị bóp nát.
Mọi người run rẩy nhìn chai kim loại móp méo rơi xuống đất.
Mẹ ơi, Hội trưởng đáng sợ quá, tụi con muốn về nhà hu hu hu hu!
Có điều chân không nhấc nổi, giống như bị đóng đinh tại chỗ vậy.
Phó Tinh Nhàn hít sâu một hơi.
Trong nhà thi đấu toàn là người, những người bên ngoài chẳng biết có chuyện đã xảy ra, anh thì không mang theo điện thoại.
Văn Cảnh... Chắc chắn kỳ động dục của Văn Cảnh tới luôn rồi, anh muốn đi tìm cậu.
Khoan đã, anh cần phải bình tĩnh lại để nghĩ ra cách giải quyết.
*
"Anh trai!"
Văn Cảnh hít sâu, hét lớn bằng sức lực còn lại của mình, thế nhưng tiếng hét không vang được bao xa.
Cậu đã thấm mệt vì chạy.
Phó Tinh Nhàn không mang theo bất cứ thứ gì khi anh thi đấu, có lẽ cũng chẳng có thuốc ức chế nên cậu lo sẽ xảy ra chuyện.
Cậu chưa chạy tới nơi nhưng lại ngửi thấy hương anh đào thoang thoảng.
Phó Tinh Nhàn đứng quay lưng về phía cậu, có người ngất xỉu kế bên anh, và trên khuôn mặt của nhiều bạn học lộ vẻ hoảng sợ cực kỳ.
Văn Cảnh đang chuẩn bị tinh thần chạy đoạn đường cuối thì bỗng dưng đầu óc choáng váng, tay chân bủn rủn.
Cậu quá nôn nóng nên không đợi được thuốc ức chế phát huy tác dụng đã phóng liền đến đây. Hai chân lúc này mềm nhũn khiến cậu ngã nhào xuống đất.
Cẳng chân, đầu gối đau như búa bổ, Văn Cảnh cố chống tay đứng dậy nhưng chân yếu quá.
Đệt! Sao mà yếu ớt thế, sau này cậu phải tập thể dục đều đặn mỗi ngày mới được!
Văn Cảnh ngước lên nhìn Phó Tinh Nhàn.
Anh vẫn chưa quay người lại, có lẽ anh không để ý rằng cậu tới rồi.
Omega cắn môi, dùng sức tỏa pheromone của mình ra. Hương sữa thơm ngọt giống như quả tên lửa tự định vị phóng thẳng đến mục tiêu.
Một vệt trắng chỉ Phó Tinh Nhàn thấy được lướt qua bầu trời, cắt ngang sự hỗn loạn của các Alpha.
Các A ngửi thấy mùi sữa thì khiếp sợ...
Trên thế giới cũng có Omega liều lĩnh như thế sao? Dám tỏa pheromone vào Alpha đang trong kỳ mẫn cảm hả? Muốn chết à?
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Phó Tinh Nhàn vừa nãy còn ngây người đã lao nhanh ra ngoài như mũi tên.
Mùi anh đào dần biến mất theo anh, không khí chẳng còn thuộc về ai nên các Alpha thi nhau hít lấy hít để, mà ngó lại hướng Phó Tinh Nhàn chạy đến thì...
Quả nhiên là Văn Cảnh.
Dạo gần đây hai người không thèm yêu đương lén lút nữa, thành thử toàn trường đều biết cả hai là một đôi.
Thông thường, những Alpha trong kỳ mẫn cảm sẽ lẩn trốn người yêu, vì những việc Alpha làm trong kỳ rất khó nói. Vì vậy đây là lần đầu họ bắt gặp cảnh Omega chạy tới bên Alpha đang trong kỳ mẫn cảm.
Hoa khôi đang xả thân cứu người kìa!
Sau khi Beta tỉnh táo liền cầm điện thoại định gọi điện kêu cứu.
Không ngờ trông thấy Alpha cao lớn vội chạy đến, sau đó khom người nhìn Văn Cảnh.
Vì quá sốt ruột nên anh chạy nhanh tới nỗi không thắng lại kịp, kết quả là động tác ngồi biến thành quỳ, hơn nữa còn là trượt chân quỳ xuống.
Hầy... sai rồi. Hoa khôi tới trả thù thay họ đấy.
Phó Tinh Nhàn cẩn thận bế Văn Cảnh để cậu ngồi lên đùi mình.
"Cậu té có đau không?"
Văn Cảnh mím môi ôm cổ anh, gật đầu: "Cậu khó chịu lắm hả? Tớ nhờ Triệu Viện Viện tìm người xin thuốc ức chế rồi, cậu ráng nhịn một lát nha."
Phó Tinh Nhàn ừ khẽ, ôm chặt cậu vào lòng và hít lấy vài hơi.
"Hình như tớ không thể kiểm soát được pheromone."
Anh cúi đầu xem vết thương trên đùi Văn Cảnh, đang định phân tán sự chú ý của mình thì nhận ra việc này dễ dàng hơn trong tưởng tượng nhiều.
Cảm xúc bực bội biến mất, pheromone chẳng còn tràn lan lung tung mà quay về trạng thái có thể kiểm soát được, pheromone gần như chỉ lượn lờ quanh Văn Cảnh.
Anh nảy ra một suy nghĩ rất lạ: "Pheromone của tớ... có lẽ nó muốn tìm cậu."
"Ngoan vậy." Văn Cảnh cười khúc khích, sau đó quay đầu nhìn các bạn học.
Bây giờ cậu chỉ ngửi thấy mùi pheromone của Phó Tinh Nhàn nên không cảm nhận được sự hỗn loạn trong không khí, chỉ đành xem xét bằng mắt.
Mọi người đi đứng và ngồi trông rất bình thường, biểu hiện tốt hơn khi nãy nhiều.
Có người đang xịt ức chế, có người giơ điện thoại chụp ảnh hai người với bộ dạng cực kỳ hóng hớt.
Có vẻ mọi chuyện ổn hết rồi.
Phó Tinh Nhàn đột nhiên vươn tay nhéo cằm Văn Cảnh, kéo mặt cậu sang hướng khác: "Đừng nhìn họ nữa, ngắm tớ này."
"Ừa, chỉ ngắm cậu thôi." Văn Cảnh ngẩng đầu, "Muốn hôn không?"
Omega chu đôi môi hồng hào, môi dưới của cậu đậm màu hơn và còn lóng lánh ánh nước.
Phó Tinh Nhàn sững sờ sán lại gần, khi khoảng cách giữa môi nhỏ hơn một centimet thì đột nhiên né tránh.
"Xung quanh toàn là người thôi."
"Người ta bảo Alpha trong kỳ mẫn cảm có thể sẽ làm những chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát mà nhỉ? Lý do tốt thế cơ..."
"Hôm nay cậu hết biết ngại rồi à?"
Văn Cảnh nghiêng đầu: "Có lẽ vì đang động dục chăng?"
...
"Cậu kiềm chế chút đi." Phó Tinh Nhàn hít sâu một hơi, nhắm mắt chẳng nhìn cậu nữa.
Văn Cảnh vùi đầu vào ngực anh: "Sau gáy của tớ hơi đau, cần nụ hôn của cậu chữa lành đó."
...
Phó Tinh Nhàn mở mắt, đập vào mắt anh là làn da trắng như sữa.
Anh chăm chú nhìn vào chỗ nhô lên, sau đó đặt bàn tay lên tuyến thể.
Cảm giác ấm áp, tê dại lan khắp cơ thể. Văn Cảnh thoải mái rên khẽ: "Bây giờ đỡ hơn rồi."
Phó Tinh Nhàn thở dài: "Hình như tớ vẫn chưa kiểm soát được pheromone, nó cứ muốn chui vào người cậu."
Văn Cảnh vuốt ve vùng cổ và hôn lên má anh, giọng nói cậu ngọt ngào, mềm mại: "Cậu muốn đánh dấu hả?"
Hai người nhìn nhau, khoảng cách giữa cả hai rút ngắn dần.
Mùi sữa và mùi anh đào hòa quyện trong không khí như thể họ là hai người còn tồn tại trên thế giới, trong mắt họ chỉ có hình bóng của đối phương.
"Tôi hỏi xíu... Cậu còn cần thuốc ức chế không vậy?" Hách Học Sâm đứng cách đó hai mét, một tay cậu ta cầm thuốc ức chế và một tay bóp mũi, lên tiếng hỏi bằng giọng nghèn nghẹn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]