Tim Văn Cảnh đập thình thịch, suýt nữa thì cắn trúng lưỡi.
Làm sao, làm sao đây, cậu quên mất vụ ghi lại giấc mơ rồi!
May là chỉ cần chọn những mục có sẵn, chẳng phải mô tả chi tiết cả quá trình.
Chờ đã! Giấc mơ này nên xếp vào mục nào nhỉ?
Văn Cảnh cau mày nhớ lại tình huống trong mơ. Chắc cậu sẽ viết rằng đã cho vào, nhưng vào đường nào, đánh dấu hoàn toàn chưa thì cậu không nhớ, không hiểu rõ lắm.
"Tự dưng tớ chợt nhớ ra," Phó Tinh Nhàn đặt tách cà phê xuống, mỉm cười, "Hôm qua chuyên gia bảo tụi mình không cần ghi cái này tiếp."
Văn Cảnh quên mất luôn.
Đúng thế, hiện tại hai người đã ở bên nhau, thế nên việc ghi lại tình huống giấc mơ hay kiểm soát mức độ trao đổi pheromone chẳng còn quan trọng nữa.
Văn Cảnh: "Số tiền này không mượn cậu được. Cậu yên tâm, tớ có chừng mực mà."
...
Vài ngày kế tiếp, Phó Tinh Nhàn phát hiện quầng mắt của tên nhóc tự biết chừng mực này ngày càng thâm.
Dù có hỏi cậu cũng chẳng trả lời, ánh mắt luôn né tránh anh, giờ giải lao thì bận rộn giải đề không dám ngơi nghỉ.
Trong giờ giải lao hôm nay, hiếm khi thấy Văn Cảnh đứng dậy nên anh liền giữ cậu lại: "Rốt cuộc mấy bữa nay cậu đang làm gì vậy?"
"Đâu, đâu có gì, buổi tối tớ làm thêm kiếm tiền thôi." Văn Cảnh cúi đầu.
Phó Tinh Nhàn: "Cậu tránh mặt tớ."
Văn Cảnh lúng túng, bật cười: "Sao thế được... Úi đau bụng quá, tớ đi vệ sinh nhé!"
Cậu đẩy tay Phó Tinh Nhàn và chạy nhanh ra khỏi lớp.
Phó Tinh Nhàn đứng yên tại chỗ, sắc mặt chẳng mấy vui vẻ.
Mấy ngày nay hai người gần như không tiếp xúc cơ thể, lúc lên xe cũng ngồi cách xa nhau.
Mặc dù Phó Hoằng từng dặn cả hai không được làm hành động quá thân mật, nhưng từ trước tới nay Văn Cảnh chưa cân nhắc đến điều đó bao giờ, cậu luôn ôm và hôn bất cứ khi nào cậu muốn.
Nhưng giờ thì...
Một lát sau, Trương Sơn bỗng xuất hiện, thò đầu vào cửa sau của lớp: "Anh Cảnh không có ở đây à..."
Hắn đắn đo một hồi mới đi tới chỗ Phó Tinh Nhàn đang ngồi thừ người, hỏi: "Hội trưởng, cậu giúp tôi một việc được không?"
"Ờm... Hôm trước ở buổi triển lãm pheromone tôi có lỡ lời..." Trương Sơn thì thầm, "Anh Cảnh bực quá nên lén vào máy tính của tôi và mã hoá mấy chục GB hàng ngon của tôi, làm tôi chả mở được..."
Phó Tinh Nhàn nheo mắt: "Hàng ngon?"
Trương Sơn: "Đúng vậy, cậu ấy không chừa cho tôi cái nào cả! Mã hoá hết tất cả nên không thể mở ra. Tôi sưu tầm chúng lâu rồi, thành thử mấy liên kết để tải xuống đã mất hiệu lực. Cậu có thể thay tôi năn nỉ cậu ấy được không?"
Phó Tinh Nhàn:...
"Hàng ngon gì thế? Cậu nói rõ ra được chứ?"
Trương Sơn kinh ngạc: "Hội trưởng thấy hứng thú hả?"
Hắn nhích lại gần, thủ thỉ vào tai Phó Tinh Nhàn những tựa phim hắn cực kỳ thích, nào là bắt trói, cưỡng ép, chơi ngoài trời...
Người thô tục vỗ ngực, dõng dạc lập lời thề: "Giải mã xong, tôi nhất định sẽ chia sẻ cho cậu!"
Phó Tinh Nhàn nghiến răng: "Cậu nhờ tôi năn nỉ mà không biết xấu hổ hả?"
Văn Cảnh ngủ không ngon, hơn nữa còn tránh mặt anh, cuối cùng anh cũng tìm ra nguyên nhân rồi.
Trương Sơn:!!!
Hội trưởng nổi giận trông đáng sợ quá.
*
Buổi tối, tại biệt thự nhà Phó.
Văn Cảnh đứng trước cửa phòng làm việc của Phó Hoằng, gõ cửa.
"Vào đi."
Phó Hoằng ngẩng đầu thì thấy người bước vào là Văn Cảnh, trên tay cậu đang cầm một xấp giấy A4.
Ông hơi ngạc nhiên: "Con rất ít khi tìm đến chú."
Văn Cảnh bật cười: "Con có cái này muốn nhờ chú đọc thử xem đã ổn chưa."
Cậu đưa tài liệu qua, Phó Hoằng sửng sốt khi đọc dòng đầu tiên.
[Kế hoạch tỏ tình]
Toàn bộ quá trình từ khâu chuẩn bị đến ngân sách, yêu cầu nhân công đều được liệt kê rõ ràng. Nội dung cần ông hỗ trợ và kiểm tra cũng được đánh dấu lại. Đứa trẻ này làm việc có tổ chức lắm.
Phó Hoằng đọc hết xấp giấy của cậu, cười thành tiếng: "Trận này đánh lớn nhỉ."
Văn Cảnh gật đầu: "Con muốn dành cho anh trai những thứ tốt nhất!"
Phó Hoằng chẳng nói gì, lặng lẽ nhìn cậu.
Văn Cảnh hơi lo lắng: "Con làm thế được không chú?"
Phó Hoằng: "Học sinh cấp 3 yêu nhau, chuyện tỏ tình còn nhờ phụ huynh giúp à?"
Văn Cảnh: "..."
Phó Hoằng: "Nửa đêm dám chạy qua phòng nó nhưng cuối cùng hai đứa vẫn chưa tỏ tình với nhau?"
Văn Cảnh lùi về sau một bước: "... Chú, sao chú biết hết vậy?"
Phó Hoằng: "Chú chả biết gì cả, chỉ nói khéo để dụ con khai ra thôi. Ầy, mấy chiếc camera giám sát lắp xung quanh nhà vô dụng thật đấy."
Văn Cảnh: "..."
Không có cửa làm được rồi, ôi trời ạ...
Phó Hoằng trả lại tài liệu cho cậu: "Được mượn địa điểm, chú không lấy tiền thuê đâu. Nhưng chi phí làm hệ thống chiếu sáng thì con phải tự trả."
Văn Cảnh đã làm một bản báo cáo tình huống kinh doanh về phần này, cậu nghĩ sau khi hoàn thành hệ thống có thể kiếm kha khá lợi nhuận.
Hai mắt Văn Cảnh sáng lên.
Phó Hoằng: "Con có đủ tiền chưa?"
Văn Cảnh: "Dạ chưa, nhưng con có lập kế hoạch tiết kiệm tiền."
Phó Hoằng gật đầu: "Ừm, tự bỏ tiền túi trông có lòng hơn. Chú còn một yêu cầu nữa, con đáp ứng được thì chú sẽ giúp."
Văn Cảnh cười tươi như hoa: "Chú cứ nói đi."
Phó Hoằng: "Từ giờ trở về sau, thứ hạng trong mọi kỳ thi không được thấp hơn mười người đứng đầu lớp."
Văn Cảnh: QAQ
Phó Hoằng: "Đây là điều kiện cần đấy, nếu con không chịu thì thôi."
Văn Cảnh: "Chuyện này..."
Để duy trì thứ hạng phải tốn rất nhiều thời gian, nếu không cậu chẳng dám đảm bảo có thể vượt qua mấy đứa liều mạng học tập trong lớp.
Việc làm thêm cũng cần thời gian, chuẩn bị tỏ tình cũng vậy... Cộng thêm việc học thì không biết sẽ kéo dài đến bao giờ nữa!
Phó Hoằng: "Cần thiết lắm đó. Con trai chú cuỗm con trai của bố con đi mất. Nếu chú không quan tâm tới việc học của con thì tới đó biết giải thích thế nào với ông ấy đây? Nếu con đồng ý, chú sẽ trả tiền thuê nhân công thay con."
Văn Cảnh ngẫm nghĩ một lát, thuê người cũng tốn tiền.
"Cảm ơn chú! Cứ quyết định vậy đi ạ!" Cậu khựng lại, hỏi thêm, "Chú có muốn ký thỏa thuận không?"
Phó Hoằng xua tay đuổi cậu: "Thôi, lăn mau."
Cái thằng này.
Nhưng người khác khó lòng bắt nạt được nó là chuyện tốt đấy chứ.
Thấy Văn Cảnh nhảy chân sáo ra khỏi cửa, Phó Hoằng bật cười, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Nhưng vài phút sau lại có người đến gõ cửa.
"Ai thế?"
Người đẩy cửa vào là Phó Tinh Nhàn.
Phó Hoằng: "Đến lượt con có việc à?"
Phó Tinh Nhàn mù tịt:???
Anh đưa tờ giấy A4 qua cho ông: "Con thay đổi kế hoạch, sẽ học đại học trong nước ạ."
Trước đó Phó Tinh Nhàn đã lập kế hoạch cho 5 năm.
Trước đây, anh có kế hoạch học ngành kinh doanh tại một trường thuộc nhóm trường Ivy League. Nhưng hiện tại hai người chẳng muốn rời xa nhau, Văn Cảnh khó có thể ra nước ngoài nên Phó Tinh Nhàn chuyển sang tìm hiểu các trường đại học nổi tiếng trong nước cũng như những chuyên ngành ở đó.
Vì tấm bằng tốt nghiệp của đại học trong nước không giá trị bằng nhóm trường Ivy League nên anh còn lên cả kế hoạch đỗ thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Về phần Văn Cảnh, anh vạch ra lộ trình học tập để Văn Cảnh không quá vất vả ở năm lớp 12.
Tóm lại, anh đã sắp xếp ổn thỏa những việc hai người cần làm trong 5 năm tới.
Ánh mắt Phó Hoằng chợt dừng lại.
Có một dòng trong bản kế hoạch viết: Cùng thuê nhà cạnh trường đại học, đủ tuổi sẽ đăng ký kết hôn.
Học kỳ 1 lớp 10 nó vẫn kiên định với chủ nghĩa không kết hôn mà bây giờ thay đổi rồi.
Phó Hoằng: "Con trao đổi với thằng bé chưa?"
Phó Tinh Nhàn: "Chưa, con muốn hỏi ý kiến của ba trước."
Hai đứa này thú vị thật, một đứa theo phái hành động, một đứa theo phái suy nghĩ sâu xa.
Phó Hoằng mỉm cười: "Ba không có ý kiến, con và Văn Cảnh cứ bàn bạc với nhau, khi nào rảnh nhớ nói với mẹ một tiếng."
Phó Tinh Nhàn gật đầu.
Cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn một người.
Phó Hoằng nhìn văn kiện trên bàn, xem cả buổi vẫn không lật qua trang, đọc kiểu gì cũng chẳng thấm vào đầu.
Đờ mờ, tại hai đứa nhỏ hết.
Ông sắp xếp tài liệu một chút, sau đó chạy về phòng làm nũng với vợ.
*
Văn Cảnh ngồi máy tính gõ mã, gõ xong kiểm tra lại mới bấm run.
Trong lúc chờ đợi, cậu mở điện thoại lên xem, không ngờ thấy tin nhắn Phó Tinh Nhàn gửi từ 10 phút trước.
Phó Tinh Nhàn: "Cậu có rảnh không? Chúng ta nói chuyện một lát được chứ?"
Văn Cảnh định trả lời thì anh lại gửi tin nhắn khác.
Phó Tinh Nhàn: "Văn Cảnh à, tớ nhớ cậu, mấy ngày nay cậu chả quan tâm gì đến tớ."
Anh còn gửi thêm biểu tượng mặt khóc nữa.
Văn Cảnh:...
OOC kìa trời.
Cậu liếc nhìn màn hình log đang chạy, có lẽ sẽ mất kha khá thời gian.
Thiếu niên xỏ dép vào, rời khỏi phòng và gõ cửa phòng bên cạnh.
Cánh cửa mở ra ngay lập tức, cậu bị một bàn tay kéo vào trong.
"Anh trai..."
Cánh cửa từ từ khép lại sau lưng cậu.
Phó Tinh Nhàn đè cậu lên tường, vùi đầu vào hõm vai cậu: "Nhớ cậu quá."
Văn Cảnh thì vòng tay ôm lấy eo anh: "Tớ ở sát vách mà, ngày nào chả gặp mặt."
Phó Tinh Nhàn: "Nhưng mấy ngày rồi chưa ôm hôn."
Văn Cảnh hơi chột dạ.
Vì giấc mơ mỗi đêm quá bậy bạ nên cậu thấy cực kỳ xấu hổ, thành ra chẳng biết nên nói gì khi ở bên Phó Tinh Nhàn.
Phó Tinh Nhàn: "Tớ hôn cậu được không?"
Văn Cảnh gật đầu.
Alpha bế cậu đến ghế sô pha và để Văn Cảnh ngồi trên đùi mình, hai người thân mật chạm môi nhau.
Quấn quýt một hồi, Phó Tinh Nhàn nói nhỏ vào tai cậu: "Tớ thích cậu, tớ muốn ở bên cậu mãi."
Văn Cảnh đỏ mặt: "Tớ cũng thích cậu."
Nói xong cậu bỗng thừ người ra. Hình như đang tỏ tình nhỉ?? Vậy kế hoạch kia của cậu tính sao đây???
Ánh mắt Phó Tinh Nhàn hơi u ám: "Cậu đang nghĩ gì thế?"
Văn Cảnh mím môi, chợt thấy đau lòng quá.
"Mấy ngày nay cậu mơ thấy cái gì đúng không?" Phó Tinh Nhàn cắn nhẹ môi cậu.
Văn Cảnh lập tức đỏ mặt: "Đâu, đâu có..."
"Cậu phớt lờ tớ làm tớ buồn lắm. Tớ nghĩ có lẽ cậu đã mơ thấy gì rồi." Alpha giữ gáy Văn Cảnh, hôn lâu đến nỗi cậu phải đấm mấy cái vào ngực anh, "Nói mau, cậu không nói thì tớ chả thèm buông cậu ra đâu."
Văn Cảnh trừng mắt với anh, che ngực thở hổn hển. Khóe mắt cậu ửng hồng, hàng mi ươn ướt.
"Cậu tránh mặt tớ thì tớ biết phải làm sao." Phó Tinh Nhàn hôn lên đôi mắt đẹp của cậu, thở dài, "Nếu cậu lo tớ sẽ làm gì cậu... Cậu vừa phân hóa mấy tháng, cơ thể chưa phát triển xong. Ít nhất tớ cũng sẽ đợi tới khi cậu đủ tuổi."
Lúc nói mấy lời này, Phó Tinh Nhàn nghiến răng như đang cố nhẫn nhịn.
Đột nhiên Văn Cảnh bật cười, cậu đưa hai tay ôm mặt Phó Tinh Nhàn và hôn lên mũi anh.
"Thật ra tớ không lo lắng về chuyện đó."
Phó Tinh Nhàn: "Vậy dạo gần đây cậu đang nghĩ về chuyện gì?"
Văn Cảnh im lặng một hồi mới đỏ mặt hỏi: "Cậu dài bao nhiêu thế?"
Phó Tinh Nhàn:?
Văn Cảnh vùi mặt vào vai anh, lẩm bẩm: "Tớ xem video thấy của người ta dài lắm, vừa đẩy vào đã khiến bụng Omega gồ lên một cục, giống như sắp thủng tới nơi."
Phó Tinh Nhàn:...
"Tớ hơi sợ," Văn Cảnh nhìn anh với ánh mắt mong chờ, "Hay cậu đo thử rồi nói cho tớ nghe để tớ an tâm hơn nhé?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]