"Có phải bà đã gặp được người muốn mua tôi không? Họ là người như thế nào vậy?" Cậu cúi người xuống nhặt lấy từng mảnh vỡ của tách trà, giọng điệu nhẹ nhàng, gương mặt cũng thập phần ôn hòa. Cậu sẽ không an ủi bằng những lời nói vô bổ mà bằng sự tôn trọng, sự trả ơn
"Ta... đã gặp họ ở bệnh viện. Ta chỉ biết là một ông chủ lớn tuổi, luôn có vài vệ sĩ đi cùng, nhưng lúc đó chỉ có bảo vệ tới hỏi nên cũng không biết ông ta là người như thế nào" Bà ấy nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cậu, vẻ mặt hối lỗi liền lộ ra, cách nói chuyện cũng không còn kiêu căng nữa
"Tôi có điều kiện trước khi bị bán đi" cậu ngồi xuống đối diện với bà ấy, dùng tâm trạng bình ổn nhất đối mặt với bà, muốn dùng chính giá trị của bản thân để trả lại cho bà ấy tất cả những gì bà ấy đã bỏ ra cho bà cậu, cho chú và cho cả cậu.
"Không phải đâu, ta không phải... Mà điều kiện gì?" Bà ấy nhìn cậu như vậy liền hoang mang nhưng cũng tò mò về điều kiện mà cậu nói
"Một là tôi muốn giữ lại căn nhà này, nó sẽ đứng tên tôi. Hai là tôi muốn gặp người mua chính mình trước khi bị bán đi." Cậu không cần bất cứ thứ gì nữa, tự do đã không còn thì những tài sản, những vật ngoài thân kia có cũng vô dụng. Nhưng cậu muốn giữ lại nơi mình được sinh ra, nơi mình lớn lên và là nơi chứng kiến tất cả những kỷ niệm về ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-thuy-tinh/2594599/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.