Anh bây giờ còn không thèm giữ hình tượng mà ganh tỵ với một đứa con nít. Cậu thật muốn đem anh đi gặp bác sĩ, xem có phải là mắc phải hội chứng rối loạn đa nhân cách không.
"Đúng rồi, người làm chồng đây còn chưa được ngủ cùng bao giờ, ghen tỵ là phải" Bạch Vũ đứng thẳng người, nhìn quanh phòng một lượt, mặc kệ cái nhìn thích thú của cậu, lạnh nhạt lầm bầm, khẳng định là ăn dấm chua không ít.
Hai người cùng một đứa nhỏ ở lại bệnh viện cho tới chiều, Bạch Vũ nghe điện thoại của ông nội xong liền rời đi. Chỉ còn cậu và nhóc Lâm Dạ Nguyệt được tài xế đón về biệt thự. Dì Chúc đã chuẩn bị xong cơm tối, đang dọn cơm ra bàn đợi hai người rồi.
"Oa, nơi này đẹp quá. Anh Sơ Mặc, đây là nhà của anh hả?" Lâm Dạ Nguyệt thích thú nhìn căn biệt thự sang trọng trước mắt
"Đây đúng hơn phải là nhà của anh Bạch Vũ chứ. Sau này em được ở lại đây rồi, có thích không?" Cậu mỉm cười, tay dắt theo đứa nhỏ đi vào
"Hai người không phải là vợ chồng à? Ba em đã nói vậy, nếu hai người là vợ chồng thì anh cũng phải là chủ của căn nhà này chứ." Lâm Dạ Nguyệt nghiêng đầu nhìn cậu, dáng vẻ ngây ngô khó hiểu mà hỏi lại
"Ừm, chuyện đó thực ra... có hơi sớm... Bây giờ anh và anh ấy vẫn chưa hẳn là vợ chồng. Nhưng mà chỉ cần được sống cùng như vậy là anh vui rồi" Cậu xoa xoa đầu cô bé, vừa khó xử vừa ngại ngùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-thuy-tinh/2594555/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.