Lúc cậu mơ màng tỉnh dậy lần thứ hai thì đã ở trên xe bảo mẫu của Bạch gia rồi.
Gần hai tiếng trước, Bạch Vũ và mọi người đã có mặt ở phòng ăn để ăn sáng nhưng lại không hề thấy cậu đi xuống.
Không cần nói cũng biết, chắc chắn là do kỳ phát tình làm ảnh hưởng đến đồng hồ sinh học của cơ thể rồi. Bạch Vũ cũng nhận trách nhiệm đi lên gọi cậu dậy.
"Sơ Mặc! Mau dậy thôi!" Bạch Vũ vào phòng, nhìn đụn chăn nằm im lìm trên giường không khỏi buồn cười, anh bước lại gần đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên đụn chăn, cũng rất nhẹ nhàng mà gọi.
"..." Hoàn toàn không có động tĩnh gì.
"Lâm Sơ Mặc? Tới giờ dậy rồi, mau xuống ăn sáng rồi còn đi thăm ông nội với em gái nữa." Bạch Vũ kéo kéo cái chăn một chút, cúi xuống sát cái gối của cậu mà nói, mũi cũng ngay lập tức ngửi được mùi hương sữa đào tự nhiên thơm ngọt.
"..." Vẫn không có lấy một chút động đậy gì đáp lại lời anh.
"Sâu lười, phải rời giường rồi, em còn không dậy là anh bế em dậy đó" Bạch Vũ vẫn rất kiên nhẫn mà ngồi xuống cạnh giường, từ góc chăn gần chỗ đầu cậu kéo ra một chút, mái tóc rối tung của cậu cũng đã lộ ra.
"Ưm... Anh... em muốn ngủ..." Cậu nhíu nhíu mi mắt vẫn còn híp lại nhìn Bạch Vũ một cái, sau đó là cái giọng mè nheo đáng yêu kêu lên, cuối cùng cậu bò bò tới gần anh một chút, ôm lấy eo của anh, đầu rúc rúc vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-thuy-tinh/2594522/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.