"Bạch Vũ, con định đi đâu?" Phương Yến thấy anh định rời đi liền gọi lại.
"Rời khỏi đây!!" Bạch Vũ lạnh nhạt.
"Anh Vũ, giờ cũng muộn rồi, hay anh ở lại cùng dùng bữa đi" Nguyên Nhã cũng không muốn mất đi cơ hội được thể hiện bản thân trước mặt anh nên cũng lên tiếng.
"Phải đó, từ lúc mẹ trở về đến giờ chúng ta cũng chưa từng cùng nhau nói chuyện nghiêm túc, cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình" Phương Yến khó khăn biểu đạt ý muốn, kì thực cũng chỉ muốn con trai nhìn thấy nhiều điểm tốt từ Nguyên Nhã mà thôi, cho anh có thêm thời gian được tiếp xúc với cô.
Bạch Vũ vẫn giữ im lặng, thấy mẹ mình nói xong rồi liền tiếp tục bước đi.
"Cho cả cậu ta cùng ở lại ăn cơm nữa" Phương Yến hết cách đành dùng cậu làm mồi nhử.
"Đừng nói như là bố thí người khác thế!" Bạch Vũ bất bình với cách nói của mẹ mình, lên tiếng chỉ trích đầu vẫn không quay lại mà đi tiếp.
"Vậy mẹ mời cậu ấy ở lại dùng bữa được không? Con ở lại cùng cậu ấy nhé?" Phương Yến cắn răng làm theo lời con trai nói, rất may là đã thành công.
Bạch Vũ xoay người lại thần sắc lạnh nhạt, chỉ chú ý đến một mình cậu đang đu trên người mình như con bạch tuộc, một đường đi thẳng vào phòng bếp.
"Anh.... giận em hả?" Cậu được đặt lên ghế ngồi bên bàn ăn nhìn khuôn mặt vô cảm của Bạch Vũ mà hỏi.
"..." Bạch Vũ hình như là giận thật, chỉ cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-thuy-tinh/2594495/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.