Nhìn căn biệt thự hào nhoáng trước mắt mà không khỏi nhớ lại lúc đầu còn quen Bạch Vũ. Cũng là một cô gái, cũng là một omega mong muốn sẽ có được một cái kết cho tình yêu viên mãn, vậy mà…
“Vãn Vãn.” Tôn Thanh Thanh thấy cô gái đi bên cạnh mình cứ thất thần nhìn biệt thự Bạch gia, liền lên tiếng gọi.
“Hửm!” Hướng Hương Vãn nhìn sang Tôn Thanh Thanh, rồi lại nhìn chính tay mình đang khoác lấy cánh tay cô một cách tình tứ, những suy nghĩ, hồi tưởng kia ngay lập tức bay sạch. Nhoẻn miệng cười tươi ấm áp vui vẻ, Hướng Hương Vãn tự hào lên tiếng “Em đang nghĩ, sau này chúng ta ở chung với nhau cũng sẽ ở một căn biệt thự lớn như vậy, chị thấy sao?”
“Không được, nó quá lớn. Chúng ta chỉ cần một căn hộ vừa phải và đầy đủ tiện nghi là được.” Tôn Thanh Thanh nhíu mày nhìn Hướng Hương Vãn rồi lại nhìn căn biệt thự trước mặt, khẽ lắc đầu một cái.
“Chị vừa mới nói… “chúng ta” sao!” Hướng Hương Vãn nhìn người bên cạnh chằm chằm, mặc dù Tôn Thanh Thanh đã mở lòng hơn, cũng chấp nhận những cử chỉ thân mật của cô nhưng vẫn chưa nói rằng sẽ đáp lại tình cảm. Vì vậy mà cô gái nhỏ này luôn luôn cắt chữ lấy nghĩa chỉ để thỏa mãn cho tâm tư đơn phương trong lòng mình.
“Thì em nói sau này chúng ta sẽ sống chung còn gì… Nếu như ở một căn biệt thự quá lớn như vậy thì việc dọn dẹp vệ sinh sẽ rất phiền phức” Tôn Thanh Thanh nhận thấy omega bên cạnh đang cố tình chọn lọc ý nghĩa trong câu nói của mình, cũng chỉ có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Dù sao thì khi Hướng Hương Vãn nói muốn tới ở chung với cô thì cô cũng đã mường tượng ra khung cảnh lạ lẫm đó, chỉ là hơi lạ một chút chứ không khó khăn để chấp nhận.
“Em muốn gặp ba mẹ chị. Em muốn gặp ba mẹ chồng…” Hướng Hương Vãn thấy Tôn Thanh Thanh không phản đối mà còn ngầm thừa nhận liền vui sướng mà làm nũng với cô.
“Cứ đợi một thời gian nữa đã.” Tôn Thanh Thanh giữ lấy omega tăng động nhà mình, kìm chế cô lại để không hét toáng lên.
“Gì… Sao bắt em đợi hoài vậy. Hay chị về nhà em đi, rồi hỏi cưới em luôn. Đi mà, em muốn kết hôn ngay bây giờ!” Hướng Hương Vãn đứng trước mặt Tôn Thanh Thanh hết nhún nhún lại dậm chân bình bịch thể hiện sự đáng yêu của chính mình cho chị người yêu xem.
“Vãn Vãn, nghe chị nói. Hiện tại chị chưa có gì chắc chắn trong tay chưa thể lo cho em sống vui vẻ sung sướng như khi em ở cùng với ba mẹ em. Chị muốn bản thân mình khi đứng trước ba mẹ em phải thật hoàn hảo, thật xuất sắc có như vậy ba mẹ em mới đồng ý cho chúng ta được. Nên là em đợi chị một chút nhé, chúng ta cứ bên nhau như vậy trước đi.” Tôn Thanh Thanh giữ lấy hai vai Hướng Hương Vãn thận trọng dịu dàng cùng ánh mắt quan tâm vô bờ.
“Nhưng em muốn ở chung với chị. Em quyết định rồi, sau ngày hôm nay em sẽ tới căn hộ của chị.” Hướng Hương Vãn chấp nhận chờ đợi nhưng cô sẽ bám dính lấy Tôn Thanh Thanh vừa để làm nũng bồi đắp tình cảm vừa để canh chừng có kẻ tới cướp alpha đa tài ưu tú này của cô. Không nói gì thêm với Tôn Thanh Thanh, Hướng Hương Vãn quay người ung dung bước vào trong biệt thự.
Được người giúp việc dẫn tới phòng khách xa hoa rộng lớn, Hướng Hương Vãn đang ngây ngô nhìn lên trần nhà thì có tiếng gọi.
“Vãn Vãn.” Cậu từ trong phòng bếp bước ra, trên tay là khay tách trà chiều bốc khói mờ ảo.
“Lâm Sơ Mặc!” Hướng Hương Vãn nhìn cậu ngơ ngác.
“Thiếu gia, cậu để tôi làm cho đi mà. Cậu như vậy ngài chủ tịch mà thấy sẽ mắng tôi chết.” Người giúp việc đi phía sau cậu cúi đầu luống cuống nói.
“Không sao, cháu bê giúp ra đây một chút, ông nội sẽ không mắng dì đâu.” Cậu vẫn vui vẻ bê khay trà chiều đặt lên bàn rồi ngồi xuống ghế, không quên mời Hướng Hương Vãn và Tôn Thanh Thanh ngồi xuống cùng.
“Chị Vãn Vãn.” Phương Dật Nhiên phi như bay từ trên tầng hai xuống, mắt híp miệng cười tươi nhìn Hướng Hương Vãn.
“Ồ, vẫn còn ăn nhờ ở đậu ở đây hả?” Hướng Hương Vãn buồn cười nhìn cô gái vừa xuất hiện trong bộ đồ áo thun quần cộc trông rất cá tính.
“Em không có ăn nhờ ở đậu. Em đây là tạm trú.” Phương Dật Nhiên nhíu mày nhăn nhó chỉnh đốn lại câu nói của Hướng Hương Vãn.
“Ừ, ăn nhờ ở đậu.” Hướng Hương Vãn vẫn gật đầu cười đểu rồi lại nhìn sang cậu “Lâm Sơ Mặc, cậu gọi tôi tới đây là muốn làm gì?”
“Chị không quý em!” Phương Dật Nhiên bĩu môi, cái mặt chù ụ ra bước lại ngồi xuống cạnh cậu.
“Chị Tôn, Bạch Vũ anh ấy có chút việc muốn nhờ chị, anh ấy đang ở thư phòng.” Cậu không vội mà hướng mắt sang Tôn Thanh Thanh, chậm rãi nói.
“Biết rồi, tôi xin phép.” Tôn Thanh Thanh gật nhẹ đầu cũng theo thói quen xã giao mà hơi cúi đầu với cậu rồi đi khỏi.
“Gọi cô tới đây để cùng mừng năm mới có được không.” Cậu bây giờ mới nhìn sang Hướng Hương Vãn cười nhạt.
“Lí do nhạt nhẽo, tôi còn đang không có thời gian để xếp hành lý dọn qua ở chung với chị Thanh Thanh đây, làm gì rảnh rỗi để mừng năm mới cùng cậu.” Hướng Hương Vãn thấy Tôn Thanh Thanh rời đi có hơi hụt hẫng một chút rồi lại quay về dáng vẻ tự tin như ban đầu.
“Chỉ là tôi có chuyện muốn hỏi cô thôi.” Cậu đùa vui gì nữa mà vào vấn đề chính.
“Hỏi đi!” Hướng Hương Vãn thấy cậu đổi thái độ, bản thân cô cũng dần nghiêm túc lại, chăm chú lắng nghe.
“Dạ Ngọc Lộ. Cô có biết đó là gì không?” Cậu lôi cái thắc mắc đã tồn đọng trong đầu bấy lâu ra.
“Nơi đó… Cậu hỏi làm gì?” Hướng Hương Vãn nghe xong cái tên thần sắc có hơi tái đi, lại nhìn cậu hỏi nhỏ.
“Cô biết đúng không? Mau nói cho tôi biết với, đó là nơi nào?” Cậu tiếp tục truy hỏi cô gái ngồi trước mặt mình.
“Nhưng cậu phải nói tôi biết là tại sao cậu lại biết đến cái tên đó? Có chuyện gì xảy ra ở nơi đó à?” Hướng Hương Vãn ánh mắt hoang mang, mắt liên tục nhìn qua nơi khác giống như đang tránh né điều gì đó.
“Là Nguyên Nhã đã nói. Ngày đó tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của cô ta với một ai đó qua điện thoại. Cô ta nói rằng sẽ cho lũ omega đó biết tay rồi hẹn gặp người kia ở Dạ Ngọc Lộ. Tôi có hỏi Bạch Vũ nhưng anh ấy không chịu nói nơi đó là nơi nào.” Cậu hơi khó khăn mà thở dài, đành thẳng thắn nói ra chuyện đã nghe đã thấy đó.
“Bạch Vũ không nói cho cậu nghe là đúng rồi. Bất cứ alpha đủ thông minh đủ lí trí nào cũng không dại gì mà nói về nơi đó cho omega nhà mình nghe cả. Vì sao lại nói như vậy thì chính là vì Dạ Ngọc Lộ đó nghe tên thì hay nhưng lại chính là sự tồn tại duy nhất đe dọa tới tất cả các quyền và sự tự do của omega.” Hướng Hương Vãn trầm mặt, ánh mặt cực kì nghiêm trọng nhìn cậu.
“Ý cô là sao? Đe dọa tới sự tự do của omega sao?” Cậu nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt đầy sự hoang mang lo lắng.
“Nơi đó chính là nơi buôn bán omega theo hình thức đấu giá, omega một rơi vào tay bọn người ở Dạ Ngọc Lộ đó sẽ không còn làm chủ được cuộc đời của mình, phải ngoan ngoãn làm theo chúng, để chúng huấn luyện thành một nô lệ tình dục ngoan ngoãn, biết tạo ra khoái cảm và sự thỏa mãn cho chủ nhân đã bỏ tiền ra mua họ. Những omega nào không nghe lời đều sẽ có kết cục rất thảm. Và cũng bởi vì nơi đó chỉ dành cho bọn nhà giàu thực thụ và omega cho nên mới được đặt tên là Dạ Ngọc Lộ.” Hướng Hương Vãn dùng giọng nói trầm thấp đáng sợ của mình để nói rõ hơn về địa điểm đó khiến cho mấy omega đang chăm chú lắng nghe phải rùng mình sợ hãi.
“Vậy hóa ra đó chính là lý do khiến cho ba mẹ em không yên tâm để em ở nhà một mình. Chính là họ lo lắng sẽ có lúc không may mắn em bị mấy kẻ ở trong tổ chức đó nhắm tới và bắt đi.” Phương Dật Nhiên hoang mang bám lấy cánh tay cậu thật chặt, ánh mắt tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
“Đó cũng là lý do mà Bạch Vũ không nói cho tôi biết.” Giọng cậu run run, ánh mắt cũng lo lắng hoang mang không kém.
“Còn một điều nữa, bởi vì bây giờ omega nam như cậu rất là hiếm cho nên nếu cậu không may bị bắt tới đó, cậu nghĩ xem… Một cái giá trên trời mà cậu thậm chí chưa được chứng kiến trước đây sẽ được gắn lên người cậu, đám alpha nhà giàu đó sẽ không tiếc gì mà vung tiền chỉ để mua được hàng cực phẩm là cậu thôi đó.” Hướng Hương Vãn nhìn cậu, ánh mắt hung tợn kèm mấy lời dọa dẫm.
“Đừng có dùng cái giọng đó nữa, ghê chết đi được.” Cậu nhăn mặt mắng Hướng Hương Vãn, vừa nghe bị bán đi với cái giá cao đó thì trong đầu cậu lại bắt đầu tưởng tượng một đám alpha háu đói như những con thú hoang nhìn cậu với ánh mắt thèm khát chỉ chực đợi cậu không chú ý sẽ xông tới mà xé cậu ra. Nghĩ tới đó thì sống lưng và tóc gáy cậu đã dựng hết lên lạnh buốt, cậu rùng mình lắc lắc đầu để xua đi cảnh tượng kinh khủng đó.
“Tôi không có đe dọa cậu đâu, những điều mà tôi nói đó đều xảy ra như bữa cơm hằng ngày tại Dạ Ngọc Lộ ý. Nhưng mà cậu cũng cứ yên tâm, tôi cũng tin là Bạch Vũ sẽ dùng năng lực của anh ta để bảo vệ cho cậu mà thôi, không cần lo lắng quá.” Hướng Hương Vãn cúi người nâng tách trà lên uống, vẻ mặt cũng trở lại trạng thái bình thường.
“Vậy còn em thì sao? Chẳng lẽ em không có alpha bên cạnh cũng sẽ bị bắt tới đó?” Phương Dật Nhiên nhăn nhó nhìn hai người, thực tình mà nói thì cô mới chỉ có 15 tuổi không hơn, việc tìm alpha cho mình vào lúc này có phải là sớm quá rồi không.
“Em có vệ sĩ hộ tống mà, nếu không thì ở cùng ba mẹ sẽ an toàn hơn đó.” Hướng Hương Vãn thả lỏng người dựa vào ghế, tư thế vừa thanh lịch vừa thư giãn chầm chậm uống trà.
“Anh…” Tiếng từ trong bếp vọng ra.
“Ân Ly, có chuyện gì vậy?” Cậu đứng dậy vừa hỏi vừa đi vào trong bếp.
“Ai tới vậy? Là người quen của anh sao?” Tiếng nói nhỏ nhẹ rụt rè của cô em gái ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hướng Hương Vãn.
“Là người quen của anh, không sao đâu em cứ ra đây đi.” Cậu cầm tay cô em gái từ từ dẫn ra phòng khách.
“Chào chị.” Ân Ly nghiêng đầu chào Hướng Hương Vãn, dáng vẻ vẫn còn chút rụt rè, cứ đứng nép sau lưng cậu.
“Vãn Vãn, đây là em gái tôi, Ân Ly.” Cậu xoa xoa đầu cô em gái rồi kéo cô bước lên trước một bước nhìn Hướng Hương Vãn và nói.
“Lâm Sơ Mặc, tôi nói cho cậu biết nha, nếu tôi mà là đàn ông còn là alpha tôi chắc chắn sẽ khiến cho cả cậu và em gái cậu mang thai con của tôi ngay lập tức. Tại sao cùng là omega mà hai người lại có vẻ mềm mại và đáng yêu hơn mức cho phép vậy chứ hả?” Hướng Hương Vãn nhìn hai anh em nhà họ Lâm này mà trợn mắt kinh ngạc không thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]