Lúc Lận Nặc tỉnh lại, cậu nhìn thấy mình nằm trong căn phòng khách sạn to lớn trống không, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi vào chiếc áo khoác trong lòng ngực, bất giác cầm áo đưa lên mũi ngửi thử, là mùi nhàn nhạt của sương trên cây tùng, rất đặc biệt.
Kí ức đêm qua lần lượt ùa về, chạy ra khỏi phòng riêng đụng phải lòng ngực ai đó, lúc đó còn nghĩ là ai cũng được chỉ cần có thể dẫn cậu rời đi.
Chiếc áo này cũng chính là đối phương để lại cho mình, còn có cả căn phòng này nữa.
Lúc ấy quá căng thẳng nên không kịp nhìn rõ đối phương trông như thế nào, vì vậy cậu chỉ có thể hỏi lễ tân xem có thể lấy thông tin liên lạc của người kia hay không để trả lại áo cho hắn. Có điều lúc Lận Nặc tìm thấy điện thoại của mình thì nó đã hết pin rồi. Bảo sao cậu không nhận được bất cứ cuộc gọi nào từ Chương Hải.
Nghĩ đến Chương Hải, trong mắt Lận Nặc tràn ngập sự bối rối, trong phòng có một dây sạc đa năng, Lận Nặc nhanh chóng sạc điện thoại của cậu một lúc. Nhưng ngay khi mở máy, Chương Hải đã gọi đến.
Sắc mặt Lận Nặc tái nhợt, nhấn nhận cuộc gọi, nhưng chưa kịp nói chuyện, Chương Hải đã giống như những lần trước không đợi cậu nói chuyện đã giành nói trước: "Lát nữa Lận Nặc tới công ty ký thỏa thuận kết thúc hợp đồng, sao cậu không nói sớm với tôi là cậu quen tổng giám đốc Lục chứ, nói sớm thì tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-khiem-khuyet-la-thuoc-vo-ve-alpha-hang-dau/3003885/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.