Hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai cậu, cả mặt Lận Nặc đỏ bừng, cậu dè dặt nắm vạt áo trước ngực của Lục Yến, cố nén sự hoảng loạn trong lòng.
"Cậu chủ ơi, em sẽ nghe lời mà, anh... A!" Cậu nói được một nửa thì áo sơ mi đã bị hắn xé ra, lộ ra vai và cổ, sau đó Lục Yến há miệng cắn một cái.
Trong nháy mắt cơn đau làm Lận Nặc không kìm được thở dốc đau đớn, Lục Yến ngẩng đầu nhìn dấu vết hắn để lại trên người Omega bé bỏng, trong mắt hiện lên đôi chút hài lòng.
Đưa tay nhẹ nhàng sửa lại vạt áo của Lận Nặc, Lục Yến nhìn đôi mắt đỏ hoe, khóe môi ngoan ngoan mím lại và vẻ mặt ấm ức của Omega nhỏ: "Nhớ kỹ lời em đã nói, nếu không ngoan thì lần sau sẽ không cắn nơi này nữa."
Vừa dứt lời, hắn ẩn ý chạm nhẹ vào tuyến thể sau gáy cậu.
Cơn đau rát trên vai Lận Nặc vẫn chưa bớt đi, mặc dù người đàn ông đã khống chế sức cắn không đến mức cắn sâu, nhưng điều đó vẫn khiến cậu hiểu rằng Lục Yến không chỉ nói suông, hắn thật sự sẽ làm bất cứ chuyện gì hắn muốn.
Thấy Lận Nặc mở to đôi mắt đen vô tội nhìn mình, ngọn lửa vừa mới tiêu tan trong lòng Lục Yến lại dâng lên: "Nhìn tôi như vậy, em thật sự muốn tôi làm gì em sao?"
Trong giọng nói lộ ra vẻ mong chờ rất rõ ràng.
Dường như Lận Nặc chỉ cần gật đầu nhẹ một cái thì hắn sẽ thỏa mãn cậu vô điều kiện.
Lận Nặc e lệ rụt rè nhìn sang chỗ khác: "Anh đã nói sẽ cho em thời gian thích nghi mà."
Giọng nói khô khan lại bất lực, nhưng lại là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà cậu có thể nắm được lúc này, vì đây là cọng rơm chính người đàn ông đã chủ động đưa cho cậu.
Lục Yến khẽ cười: "Không phải tôi cũng từng nói rằng kiên nhẫn của tôi có hạn sao, thế nên em phải nhanh lên."
Lận Nặc cúi đầu, làn da lộ ra của cậu nhuốm một màu hồng nhạt ái muội, nhỏ giọng nói: "Tuyến thể của em khiếm khuyết, cho dù anh không muốn chịu đựng, muốn đánh dấu em cũng không sao, dù sao cũng sẽ không để lại dấu vết gì."
Nói đến gần cuối, giọng điệu của Omega nhỏ đã thấp đến gần như không nghe rõ, nhưng là một Alpha có năm giác quan siêu nhạy, hắn vẫn có thể nghe rõ ràng cậu đang nói gì, cũng cảm nhận được Omega nhỏ tự ti mặc cảm.
Thân là Omega nhưng không thể bị đánh đấu thì đây là một chuyện rất mỉa mai. Từ nhỏ cũng vì chuyện này mà cậu thường xuyên bị nhiều người xung quanh chế nhạo. Thậm chí còn có một số người sau khi nghe được chuyện này còn than thở thay cậu: Sao lại không thể đánh dấu, nếu vậy thì phân hóa thành Beta còn hơn!
Có đôi khi cậu cũng cảm thấy nếu mình là một Beta thì tốt biết mấy.
Trên đầu bỗng nhiên được một bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu cậu, sau đó cậu nghe thấy hắn nói: "Ai nói với em tôi chỉ muốn đánh dấu em vậy, tôi hãy còn rất nhiều chuyện có thể làm với em đấy."
Lận Nặc sững sờ tại chỗ, sau đó làn da vốn trắng mịn trở nên đỏ bừng ngay tức thì.
Trong mắt Lục Yến hiện lên vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người có thể đỏ mặt đến mức ngay cả cổ và thậm chí cả nơi bị quần áo che đậy cũng đỏ rực đến như vậy.
"Em... Ngại ngùng cũng có giới hạn thôi chứ, em như vầy có cần tôi tìm viên đá để hạ nhiệt cho em hay không, hoặc là..."
"Xin ngài đừng nói nữa mà." Lận Nặc quả thật không chịu nổi nữa.
Nhìn bé Omega không thèm quay đầu lại xông vào phòng tắm, Lục Yến thì đứng ở đó, khóe môi không nhịn được nữa nhếch lên, sao có thể dễ thương như vậy chứ!
Hương hoa nhạt nhẽo thoang thoảng trong không khí dường như có thêm đôi chút hương khác làm cho tim người ta bất giác đập nhanh hơn.
Lận Nặc vọt vào tắm nước lạnh mới miễn cưỡng hạ nhiệt nhiệt độ nóng bỏng trong người mình.
Cũng may lúc cậu đi ra, Lục Yến đã không còn ở trong phòng nữa.
Sáng hôm sau, Lận Nặc đến bệnh viện, mặc dù ca phẫu thuật của Lận Kiến Quốc được sắp xếp vào buổi chiều, nhưng Lận Nặc đã đến đó sớm để chờ chuẩn bị trước khi phẫu thuật.
Đường Giác biết hôm nay cậu sẽ đến bệnh viện sớm để ở cạnh ông nội, vì vậy anh đặc biệt gọi điện thoại hỏi xem có cần cử người đến giúp không, Lận Nặc cảm kích nói cảm ơn, bảo mình có thể tự lo được.
Thật ra thì bác sĩ và y tá ở đây đều chăm sóc ông rất nhiều.
Mà cậu cũng rất rõ, những sự tận tình này đều là vì Lục Yến.
Vào sáng nay Lận Kiến Quốc đã làm một số cuộc kiểm tra, và ngay sau bữa trưa y tá đến thông báo với cậu có thể đến phòng phẫu thuật chờ.
Lận Nặc đi cùng ông đến đó, cậu dừng lại ở ngoài phòng phẫu thuật: "Ông ơi, con ở ngoài chờ ông, ông đừng lo, không sao đâu."
Lận Kiến Quốc nắm lấy tay cậu: "Tiểu Nặc cũng đừng sợ, lát nữa ông sẽ ra ngay."
Khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, trái tim của Lận Nặc cũng dần căng thẳng.
Dẫu trước khi phẫu thuật bác sĩ Triệu Trạch Luân đã nói nhiều lần với cậu rằng bệnh của Lận Kiến Quốc được phát hiện kịp thời, vị trí khối u không xấu, nhưng Lận Nặc vẫn không khỏi lo lắng.
Đứng ngoài phòng phẫu thuật, Lận Nặc không nhịn được cứ mãi nhìn ba chữ đang phẫu thuật vẫn còn sáng đèn, trong mắt lộ ra vẻ lo âu.
Lúc Lục Yến và Nhạc Sơn đến đây, họ nhìn thấy Omega bé nhỏ đang đứng một mình ngoài cửa phòng phẫu thuật, lẻ loi trông gầy yếu và yết ớt làm sao. Vẻ ngoài đáng thương khiến người ta có cảm giác cậu sẽ bật khóc bất cứ lúc nào.
Lục Yến tặc lưỡi trong lòng.
Lận Nặc nhìn thấy hai người đã đến, khi ánh mắt chạm nhau với Lục Yến, trái tim Lận Nặc khẽ run lên, tựa như được một chiếc lông vũ thật nhỏ nhẹ nhàng lướt qua.
"Cậu, cậu chủ Lục, sao anh lại đến đây?" Lận Nặc vội vàng đứng dậy, khi nhìn thấy Nhạc Sơn đi theo sau Lục Yến, cậu cười gật đầu, "Chào trợ lý Nhạc ạ."
"Chào cậu Lận, chắc cậu vẫn chưa ăn trưa, đây là bữa trưa ngài Lục mang đến cho cậu."
Lận Nặc đưa tay nhận lấy, đỏ mặt nói cảm ơn, Nhạc Sơn cũng không ở lại đây lâu, vô cùng biết điều tìm một cái cớ để rời đi.
Để chừa không gian lại cho Lục Yến và Lận Nặc.
"Nhân lúc còn nóng hãy ăn đi." Lục Yến kéo cậu ngồi xuống, thật ra Lận Nặc không thèm ăn lắm, nhưng cũng khó mà phụ lòng tốt của Lục Yến.
Thật ra chỉ riêng việc Lục Yến có thể đến đây đã khiến cậu được sủng mà sợ rồi.
Lục Yến cũng không hỏi gì, dường như hắn biết lúc này cậu đang lo lắng nên chỉ yên lặng ngồi bên cạnh thầm lặng bầu bạn với cậu một hồi. Trước khi rời đi thì để Nhạc Sơn ở lại: "Nếu có việc gì thì nói Nhạc Sơn giúp em xử lí."
Lời nời từ chối đã đến bên miệng vì cậu không muốn gây thêm phiền phức cho Lục Yến, nhưng lại nghĩ đến cậu gây phiền phức cho Lục Yến đâu chỉ mỗi một chuyện này, nếu từ chối thì lại như đang ra vẻ: "Cảm ơn anh."
Lục Yến gật đầu, không hề nói một lời an ủi cậu.
Khi đèn phòng phẫu thuật tắt, Triệu Trạch Luân bước ra ngoài cười nói: "Phẫu thuật rất thành công. Bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi trong một ngày, nếu không có vấn đề gì thì có thể chuyển đến phòng bệnh thường."
Lận Nặc nói cảm ơn, sau đó vội đi thăm Lận Kiến Quốc.
Lận Kiến Quốc vừa mới tỉnh lại, trên người có đủ loại dụng cụ, sắc mặt hơi tái nhợt nhưng trông vẫn ổn: "Ông thế nào rồi ạ? Có đau không?"
"Không đau, Nặc Nặc đừng lo. Con ăn cơm chưa? Con mau đi ăn cơm đi, đừng để mình đói mệt."
"Con ăn rồi ông ạ."
Bởi vì đây là phòng chăm sóc đặc biệt, Lận Nặc không thể ở trong đó quá lâu, sau khi nói chuyện một lát với Lận Kiến Quốc thì cậu đành phải ra ngoài, dù sao trong người Lận Kiến Quốc vẫn còn thuốc mê, để ông nghỉ ngơi thì sẽ tốt hơn.
Sau khi ra ngoài cậu thấy Nhạc Sơn vẫn còn ở đây, Lận Nặc cười nói: "Hôm nay phiền trợ lý Nhạc quá, ông nội của em đã ổn rồi ạ."
Sau khi tiễn Nhạc Sơn đi, cậu đi hỏi bác sĩ liệu buổi tối Lận Kiến Quốc có thể ăn uống bình thường không, sau đó Lận Nặc chuẩn bị đến nhà ăn để ăn chút cháo.
Khi Trình Khiêm tức giận buông thõng hai tay ra khỏi bệnh viện, gã nhìn thấy Lận Nặc đi theo phía sau, ngay tức thì đầu óc nóng giận xoay người đi đến trước mặt cậu rồi ngang ngược nói: "Cậu theo dõi tôi?"
Trình Khiêm đeo khẩu trang và mũ, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt, nên Lận Nặc cũng không nhận ra người ta ngay, phản ứng đầu tiên của cậu là theo bản năng nói: "Anh là ai vậy?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]