Lạc Uẩn cảm thấy mình không ngốc, chỉ là cảm thấy Phong Dã sẽ nhớ cậu.
Một người bình thường dính dính như thế, nhất định phải nhân lúc không người hôn cậu. Tách ra một tháng nhất định sẽ nhớ.
"Anh chắc chắn sẽ nhớ em." Hốc mắt Lạc Uẩn phiếm hồng. Nếu không phải đang ở trong lớp, cậu sẽ nhào vào lòng Phong Dã, hấp thu pheromone lạnh lẽo trên người hắn.
Hương bạc hà đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh hoạt của Lạc Uẩn.
Cậu nhớ hương bạc hà lạnh lẽo, hơi đắng có thể làm dịu tâm trạng của cậu trong kì động dục.
Đi huấn luyện một tháng ở đội tuyển của tỉnh, trong lúc đó không có Phong Dã đánh dấu tạm thời, chỉ có thể tiêm thuốc ức chế. Cảm giác tiêm thuốc ức chế trong kì nghỉ hè vẫn còn rõ ràng, đó là cực kì khao khát đối với pheromone của Phong Dã.
Khắp người đều ngứa, máu chảy nhanh không ngừng kêu gào, luôn mong muốn được Alpha đụng chạm.
Chỉ cần nghĩ đến Lạc Uẩn sẽ thấy khó chịu.
Ở trong phòng học ầm ĩ, bạn học đi lại nô đùa chạy đuổi. Lạc Uẩn nín thở theo bản năng, duỗi tay móc lấy bàn tay Phong Dã.
Khớp xương trên mu bàn tay nam sinh rõ nét, gân xanh rõ ràng, nắm lấy khiến người ta cảm thấy rất an toàn.
Khi ngón tay chạm vào nhau, Phong Dã xoay ngược thế công, mở bàn tay nắm lại. Hắn nhìn Lạc Uẩn, trong mắt lộ ra cảm giác chiếm hữu lộ liễu.
"Anh sẽ nhớ em." Phong Dã nói, "Nhưng dù nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-han-thich-biet-thuat-doc-tam/3675748/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.