Lạc Uẩn cảm thấy mình không ngốc, chỉ là cảm thấy Phong Dã sẽ nhớ cậu.
Một người bình thường dính dính như thế, nhất định phải nhân lúc không người hôn cậu. Tách ra một tháng nhất định sẽ nhớ.
"Anh chắc chắn sẽ nhớ em." Hốc mắt Lạc Uẩn phiếm hồng. Nếu không phải đang ở trong lớp, cậu sẽ nhào vào lòng Phong Dã, hấp thu pheromone lạnh lẽo trên người hắn.
Hương bạc hà đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh hoạt của Lạc Uẩn.
Cậu nhớ hương bạc hà lạnh lẽo, hơi đắng có thể làm dịu tâm trạng của cậu trong kì động dục.
Đi huấn luyện một tháng ở đội tuyển của tỉnh, trong lúc đó không có Phong Dã đánh dấu tạm thời, chỉ có thể tiêm thuốc ức chế. Cảm giác tiêm thuốc ức chế trong kì nghỉ hè vẫn còn rõ ràng, đó là cực kì khao khát đối với pheromone của Phong Dã.
Khắp người đều ngứa, máu chảy nhanh không ngừng kêu gào, luôn mong muốn được Alpha đụng chạm.
Chỉ cần nghĩ đến Lạc Uẩn sẽ thấy khó chịu.
Ở trong phòng học ầm ĩ, bạn học đi lại nô đùa chạy đuổi. Lạc Uẩn nín thở theo bản năng, duỗi tay móc lấy bàn tay Phong Dã.
Khớp xương trên mu bàn tay nam sinh rõ nét, gân xanh rõ ràng, nắm lấy khiến người ta cảm thấy rất an toàn.
Khi ngón tay chạm vào nhau, Phong Dã xoay ngược thế công, mở bàn tay nắm lại. Hắn nhìn Lạc Uẩn, trong mắt lộ ra cảm giác chiếm hữu lộ liễu.
"Anh sẽ nhớ em." Phong Dã nói, "Nhưng dù nhớ em, cũng không thể là lý do khiến em ở lại."
"Cùng lắm là, mỗi đêm anh sẽ bật tiếng moa moa của em lên ru ngủ."
Không khí mập mờ lưu luyến lập tức bị đánh tan.
Lạc Uẩn: “...”
"Khoai nghiền hả?" Tô Nùng chen cổ nói, "Vị trà sữa này khá ngon nè, Thượng Quan Nghị, lần sau cậu mua vị này cho tôi nha."
“Có thể." Thượng Quan Nghị bỗng cảm thấy buồn cười, "Chỉ là cậu có chắc là bọn họ nói chuyện này không?"
“Chẳng lẽ không phải?" Tô Nùng nghi ngờ, "Lớp trưởng, cậu mới vừa nói gì với Phong Dã vậy?"
Mặt Lạc Uẩn đỏ lên, giọng điệu vì xấu hổ mà bất giác nhanh hơn: "Trẻ con đừng hỏi nhiều như thế."
"Trẻ con á?! Cậu nói ai là trẻ con cơ?" Tô Nùng mới thành niên không phục, "Tớ còn lớn hơn cậu đấy! Bốn người chúng ta rõ ràng là cậu nhỏ nhất, trẻ chưa thành niên, cậu nên gọi tớ là anh."
Nói xong, Tô Nùng thay một vẻ mặt cười như không cười, chọc vai Lạc Uẩn: "Cậu gọi tớ một tiếng anh nghe xíu đi."
Lạc Uẩn với vẻ mặt không chút biểu cảm: “...”
Tuy Tô Nùng lớn hơn cậu mấy tháng, nhưng vóc dáng 1m7 nhỏ xinh hơn cậu, tính cách cũng ầm ĩ hơn. Cậu không muốn gọi.
Nhìn ra cậu không muốn, Phong Dã cười, ôm vai Lạc Uẩn dựa vào mình, nhướng mày nói với Tô Nùng: "Cái xưng hô này là của tôi, cậu sang một bên mát mẻ đi."
Cảnh tượng ngày đó hắn ở trong phòng tắm gọi video, Lạc Uẩn gọi hắn là anh hiện lên.
[Hì hì hì, vợ chỉ có thể gọi mình là anh thôi!]
Khóe mắt Lạc Uẩn hơi cụp xuống, giọng vừa mềm vừa khàn, tiếng "anh" làm cả lòng cậu mềm nhũn.
Một tiếng thân mật mập mờ này chỉ có thể là của một mình hắn.
Yết hầu Phong Dã chuyển động, mắng thầm: [Đệt, không thể nghĩ nữa, nếu không lại xảy ra chuyện]
Lạc Uẩn tựa vào lòng hắn, vành tai đỏ lên, lưng tựa vào Phong Dã. Lòng ngực chạm vào nhau, rõ ràng là cách một lớp vải nhưng Lạc Uẩn lại cảm thấy nóng.
"Tại sao tôi phải dạt sang bên -- ưm ưm ưm." Tô Nùng khiếp sợ nhìn Thượng Quan Nghị đang che miệng mình. Chóp mũi có thê ngửi được hương trái cây ngọt ngào, khiến cậu ta thoáng ngây ngẩn.
Bây giờ là lúc để ngây người ư?!
Thượng Quan Nghị thích cậu ta, nhưng mà lại không giúp cậu ta nói chuyện! Mặt cậu ta tức đến phồng lên, chuông vào học reo lên, giáo viên dẫm tiếng chuông đi vào, lúc này Thượng Quan Nghị mới bỏ tay ra.
"Cậu không nói chuyện giúp tôi." Tô Nùng lấy sách ra, đập mạnh lên bàn một cái.
Rõ ràng, cậu ta giận.
"Xin lỗi mà, tôi quen tay." Thượng Quan Nghị mím môi, "Trước kia nhiều người khiêu khích anh tôi như thế đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập, tay tôi hình thành kí ức cơ bắp. Tôi sợ cậu bị thương mà."
Tô Nùng không cảm thấy lý do này có sức thuyết phục, "Có Lạc Uẩn ở đây Phong Dã sẽ không đánh tôi."
"..." Lý do không đáng tin cậy bị chọc thủng, Thượng Quan Nghị do dự hai giây sau đó mới nhỏ giọng nói: "Thật ra là tôi thấy miệng cậu cứ nói mãi."
"Cậu chê giọng tôi phiền?"
"Không, tôi thấy nó rất mềm nên muốn sờ xem."
“..." Khuôn mặt Tô Nùng bỗng chốc đỏ bừng.
Thượng Quan Nghị: "Lưu manh lắm đúng không? Tôi cũng thấy vậy. Xin lỗi, cậu đừng giận, sau này tôi sẽ không như vậy nữa."
Tô Nùng không biết nói gì, chỉ hừ một tiếng: "Tôi không giận, tha thứ cho cậu đấy."
***
Buổi tối về ký túc xá, Lạc Uẩn nói chuyện đi thi cho ba mẹ. Từ nhỏ Lạc Uẩn đã có chủ kiến riêng trong việc học tập rồi, ba mẹ cậu cũng ủng hộ cậu thử một lần.
"Không đạt được tư cách cũng không sao, coi như là đi rèn luyện một chút." Lạc Văn Thanh phóng khoáng với chuyện này, "Chỉ là trong lúc huấn luyện thì làm việc và nghỉ ngơi rất vất vả, nếu con không muốn đi thì thôi."
Đường Tê: “Đúng vậy, chuyện này ba mẹ theo ý con. Chỉ là ngày thi lại là Giáng Sinh, thế ngày sinh nhật còn phải thi có phải là quá..."
"Không sao ạ, con thi ba môn, sáng hôm sau là xong rồi." Lạc Uẩn cười, "Buổi chiều với buổi tối còn rất nhiều thời gian."
"Vậy được, đến lúc đó chúng ta bay về tổ chức sinh nhật cho con." Đường Tê nói, "Bệnh của em con cũng ổn định rồi."
“Lạc Vân đâu, sao không thấy em đâu ạ?" Lạc Uẩn tò mò hỏi.
Đuôi mắt Đường Tê cong lên, bà cười vui mừng: "Em mới tiêm xong, bây giờ đang ngủ."
Bà quay video gửi cho Lạc Uẩn, cậu mở ra xem. Sắc mặt của em tái nhợt, nhưng tinh thần nhìn khá là tốt.
Lạc Uẩn nhìn xong, nói: "Vậy con sẽ bảo với nhà trường là con muốn tham gia."
***
Đêm trước khi xuất phát, sau tiết tự học buổi tối, đoàn bọn họ đi ăn BBQ ở ngoài trường.
Nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, Lạc Uẩn mặc một chiếc áo lông màu trắng, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại càng làm cho khuôn mặt tinh xảo của cậu thêm phần lười biếng.
Lạc Uẩn chỉ ăn mấy xâu BBQ nướng, môi đã cay đến đỏ hồng, ánh đèn chiếu xuống càng thêm hồng nhuận.
Ngón tay cậu cũng dính không ít ớt cay với bột thì là.
Phong Dã nắm lấy, xé một tấm khăn giấy ướt ra tỉ mỉ lau sạch, sau đó cầm mấy xâu Lạc Uẩn thích ăn đặt lên giá nướng.
“Lớp trưởng, cậu ăn nhiều một chút.” Tô Nùng đưa cho cậu mấy xâu thịt ba chỉ đã nướng chín xì xèo.
"Tôi nghe nói đội tuyển tỉnh quản nghiêm lắm, không được cầm điện thoại luôn." Thượng Quan Nghị chợt nghĩ đến gì đó, cậu ta nhìn Phong Dã, "Thế chẳng phải hai người không thể gọi video được à?"
Phong Dã hơi nhíu mày: "Nghiêm khắc vậy luôn à, có được nghỉ không?"
"Có, mỗi tuần chắc được nửa ngày. Chỉ là theo chương trình ôn tập thì chưa chắc là vào cuối tuần." Lạc Uẩn còn đang cắn thịt trong miệng nên giọng hơi hàm hồ: "Nguyên tắc là không thể cầm điện thoại, nhưng lén chơi trong phòng ngủ thì chắc là có thể. Giáo viên không đi kiểm tra thì tốt, chỉ sợ lúc đó sẽ bị lục soát thôi."
Trên bàn cơm, Phong Dã đã uống mấy lon bia, đôi mắt đen lạnh lẽo nhiễm chút say, độ cong khóe môi sắc bén, môi mím chặt cho người ta cảm giác rất xa cách.
Cảm giác nghiêm nghị xa cách này khi nhìn Lạc Uẩn lại trở nên dịu dàng như nước.
"Lau." Phong Dã cầm một góc của khăn giấy nhẹ nhàng lau sa tế dính trên khóe môi Lạc Uẩn.
Phong Dã khựng lại, khóe môi cong lên, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp.
Ăn xong BBQ, đêm đen đã đặc sệt.
Thượng Quan Nghị lái xe đưa Tô Nùng về. Tiệm đồ nướng cách trường Số I không xa nên Phong Dã và Lạc Uẩn cùng đi bộ về.
Trên đường, gió thu hơi lạnh, Phong Dã nhìn thấy vành tai Lạc Uẩn bị gió thổi hơi đỏ lên, hắn cởi áo khoác đưa cho cậu. Lạc Uẩn không nói gì khách khí mà tự nhiên mặc vào.
Chiếc áo khoác lên người cậu có vẻ rộng thùng thình, mu bàn tay trắng như tuyết bị cổ tay áo dài che đi một nửa càng khiến ngón tay cậu thêm thon cũng mềm mại hơn.
Mỗi khi Lạc Uẩn mặc áo của mình, trái tim Phong Dã không nhịn được mà rung động.
Pheromone của hắn bao trùm thiếu niên, cảm giác thỏa mãn dâng lên từ đáy lòng, bí ẩn mà cũng rõ ràng.
Lạc Uẩn không biết gì, cậu hít mũi, nói: "Có mùi của BBQ, không thơm."
"Không thơm như pheromone của anh." Yết hầu Phong Dã chuyển động, giọng nói trầm thấp đứt quãng: "Đúng không?"
Âm cuối của hắn vừa lười biếng vừa tản mạn, được kéo dài trong bóng đêm càng thêm lưu luyến mập mờ.
Nhất là cặp mắt đen nhánh kia chứa cảm xúc nồng đậm.
"..." Bị chọc trúng tiểu tâm tư âm thầm, tim Lạc Uẩn đập nhanh hơn, mặt đỏ lên.
Ánh đèn mờ nhạt nhuộm đẫm bầu không khí mập mờ.
"Thật sự... Không thơm bằng pheromone của anh." Lạc Uẩn bỗng cảm thấy cổ họng hơi khô, nhịp tim không hề có quy luật.
Sau đó tiếng hít thở của cậu cứng lại.
Tay Phong Dã ôm hông cậu, hôn mạnh lên môi.
Bên tai còn có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng còi, chút ánh đèn nhỏ vụn lạc vào mí mắt.
Trái tim Lạc Uẩn trở nên yên lặng.
Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua giây lát, chỉ là môi chạm môi nhưng lại khiến Lạc Uẩn mặt đỏ tai hồng, tim đập không thôi.
"Thật sự không muốn em đi." Giọng Phong Dã khàn khàn, cánh tay ôm chặt Lạc Uẩn, siết chặt như muốn ôm người vào xương cốt.
Lông mi Lạc Uẩn nhẹ nhàng run rẩy, cậu chỉ lẳng lặng cho Phong Dã ngửi mùi hương của mình, ngón tay đáp trên mái tóc đen dịu dàng vuốt ve.
"Nhưng mà anh không thể ích kỉ như vậy." Ban đêm phóng đại sự nhớ nhung và không tha trong lòng Phong Dã.
"Một tháng rất nhanh." Lạc Uẩn dừng lại, mặt đỏ lên, "Không phải lễ Giáng Sinh muốn làm ư, tháng này coi như là... Mài giũa."
Cậu lại nói tiếp: "Một tháng này anh vẫn phải học tập thật tốt, nghe không? Nếu thành tích trượt xuống, em sẽ --"
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm được từ thích hợp, cậu đành chỉ nói ra một câu: "Sẽ không để ý đến anh nữa."
"Đừng không để ý đến anh, anh sẽ chết." Bàn tay Phong Dã đặt trên xương bả vai mảnh khảnh của thiếu niên xoa nhẹ. Giọng hắn rất khàn lại mang theo một chút cầu xin, "Anh sẽ học thật chăm chỉ."
“Vậy là tốt rồi, anh ngoan một chút.” Khóe môi Lạc Uẩn hơi cong lên, cậu dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu Phong Dã.
Buổi tối, Phong Dã không về, hắn và Lạc Uẩn cùng ngủ trên cái giường 1 mét 2.
Hai cơ thể dựa vào nhau, ôm nhau ngủ.
Phong Dã không muốn đón sáng sớm, một chút ánh sáng xuyên qua sương mù.
Biết Lạc Uẩn sợ lạnh Phong Dã dặn cậu mặc nhiều một chút, giữ ấm cho tốt, mỗi ngày về ký túc xá có thể ngâm chân, chân ấm thì cơ thể cũng ấm. "Em biết rồi." Lạc Uẩn dọn hành lý, thấy vài ba bộ quần áo của Phong Dã ở đây, cậu do dự một chút rồi cất cả chúng nó vào va li đựng đồ.
"Em mang theo mấy ống thuốc ức chế đặc hiệu?"
"Ba ống."
“Có phải ít quá không? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì..."
“Sẽ không sao đâu, anh cứ yên tâm đi."
***
Cả khối 12 của trường Số I chỉ có bảy tám người tham gia đợt tập huấn lần này.
Chu Độ Văn cũng có mặt. Khi nhìn thấy cậu ta, Lạc Uẩn còn khá là bất ngờ, nghe ngóng mới biết Chu Độ Văn cũng sẽ tham gia đội tuyển Olympic Toán của tỉnh.
Khoảng thời gian ôn tập nói là khổ nhưng cũng không đến nỗi, chỉ là nặng nề hơn nhiệm vụ ở trường nhiều, ngày nào cũng có bài thi chưa làm xong và bài tập chưa hoàn thành.
Tính Lạc Uẩn tương đối trầm ổn. Có học sinh nóng nảy hơn, nhưng cậu không có cảm giác gì. Một ngày lại một ngày trôi qua, không đến mấy ngày, bài thi của ba môn được phát xuống đã có thể xếp thành một chồng cao cao.
Chỗ nghỉ ngơi cũng ổn, là phòng phổ thông cho bốn người, cũng không có gì lục đục với nhau. Mọi người đều đến vì vòng trung kết, đều bận chuyện của mình. Hơn nữa Lạc Uẩn lạnh lùng, không có ý kết bạn với những bạn cùng phòng mới. Một tuần trôi qua, cậu cũng chưa nhớ hết tên của các bạn cùng phòng.
Chu Độ Văn không thi cùng môn với cậu, lại còn là Alpha nên cách cậu xa hơn.
Nếu nói đến người quen thì cũng chỉ có một người là Phương Đường. Dương Chí Khuê không đến, nghe nói là kém một chút.
Lạc Uẩn cũng cảm nhận được thế nào là chênh lệch giữa người với người ở nơi này.
Kết quả của mỗi bài thi trong lúc ôn tập luôn được công khai, thành tích của cậu luôn ở chính giữa.
Các đại lão phía trước gần như là ăn trọn điểm, nghe nói là những học sinh mũi nhọn của trường cấp ba tốt nhất tỉnh. Đối mặt với chênh lệch hồng câu, tâm thái của Lạc Uẩn luôn ổn định. Giải nhất cũng có xếp hạng, chỉ có 50 thứ hạng đầu là được cử đi học, 50 thứ hạng sau chỉ cần thi đại học hơn hạng bốn là có thể đậu các trường đại học hàng đầu như Yến Đại, Kinh Đại. Lạc Uẩn là tới rèn luyện thôi, nhưng có người không phải. Nửa ngày nghỉ đầu tiên là vào buổi chiều thứ hai của tuần hai, không phải là cuối tuần nên cậu không nói Phong Dã biết, miễn cho Phong Dã muốn trốn học đến đây thăm cậu. Hết giờ Lạc Uẩn về phòng ngủ rồi bò lên giường luôn. Vì nhiệm vụ ôn tập rất nhiều nên tuần đầu tiên cậu gần như hai giớ sáng mới ngủ cho nên buồn ngủ vô cùng.
Có lẽ là do động tĩnh của cậu quá nhỏ, lại kéo màn nên có một bạn cùng phòng trở về tưởng là không có ai, dần dần trong phòng vang lên âm thanh nức nở.
Lạc Uẩn vẫn luôn không phát ra tiếng.
Cho đến khi bạn cùng phòng đó ngủ rồi, Lạc Uẩn mới mặc quần áo rồi ngồi vào bàn làm bài tập. Bạn cùng phòng tỉnh lại hỏi cậu về lúc nào, cậu nói là mới về không lâu.
Quản lí của khu huấn luyện không nghiêm khắc như Lạc Uẩn nghĩ, chỉ cần không trắng trợn chơi điện thoại thì cũng không ai rảnh rỗi đến đau trứng đi báo cáo người khác làm gì.
Cậu và Phong Dã chỉ nhắn tin nói chuyện phiếm, ở trong phòng gọi video sẽ ảnh hưởng đến những người khác. Thi thoảng nếu quá nhớ giọng của Phong Dã cậu sẽ tranh thủ buổi tối chạy ra ngoài. Buổi tối rất lạnh, rét thấu xương, dù mặc nhiều nhưng gió phả vào mặt vẫn rất là lạnh, tóc bị gió thổi làm rối tung lên. Phong Dã nghe thấy giọng cậu run rẩy, hắn trầm giọng nói: "Bé cưng, về kí túc xá đi, cẩn thận bị cảm lạnh."
Lần hai Lạc Uẩn thông minh hơn, cậu mặc một cái áo khoác có mũ, thêm một cái mũ nữa, đeo khẩu trang vào không còn cảm thấy lạnh nữa.
Toàn bộ võ trang chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo, trong mắt chứa ánh sáng be bé.
Lạc Uẩn hít mũi, đếm ngược: "Còn hai mươi ngày nữa! Nhanh nhanh!"
Lần đầu Lạc Uẩn cực kì nhớ Phong Dã là vào kì động tình lần đầu tiên của tháng 12.
Ngồi trong lớp cảm thấy chóng mặt, Lạc Uẩn nói với giáo viên. Ấn tượng của Lạc Uẩn trong mắt giáo viên là một học sinh rất ngoan, biết cậu không giống Omega khác nên cho cậu nghỉ một ngày.
Trở lại ký túc xá, làn da sau gáy càng lúc càng nóng. Lạc Uẩn tiêm thuốc ức chế đặc hiệu, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, hương hoa sơn chi nồng nặc trong phòng dần biến mất.
Lạc Uẩn lại cảm thấy khó chịu, không có Phong Dã ở bên cạnh nên chút khó chịu này bị phóng đại, dần dần cắn nuốt ý chí của cậu.
Hình như sau khi ở bên Phong Dã, cậu chưa bao giờ rời xa Phong Dã lâu như thế.
Cậu cuộn tròn cơ thể, khóa mình trong ổ chăn, khuôn mặt đỏ bất thường. Mơ mơ màng màng, cậu nhớ mình cầm theo hai cái áo khoác của Phong Dã.
Vất vả lấy ra được, yết hầu Lạc Uẩn trượt nhẹ, trong mắt long lanh ánh nước.
Lạc Uẩn gấp hai cái áo đặt lên gối đầu, sau đó chôn mặt vào đó.
Hương bạc hà nhàn nhạt lấp đầy xoang mũi, Lạc Uẩn dùng mặt cọ cọ, tưởng tượng đây là lòng ngực của Phong Dã, màu máu lan đến cổ, một mảng đỏ bừng.
Cái áo không có độ ấm như ngực Phong Dã, lạnh lẽo, Lạc Uẩn cảm thấy khát như cá thiếu nước, cậu khó chịu đong đưa tứ chi, chân kẹp áo của Phong Dã mà cọ, khóe môi phát ra tiếng thở dốc.
Điện thoại đặt cạnh gối, Phong Dã biết buổi tối cậu mới có thời gian nên ban ngày sẽ không gửi tin nhắn làm phiền cậu.
Lạc Uẩn cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh, ngón tay run rẩy mở khung trò chuyện, gửi một tin nhắn bằng giọng nói qua.
"Em nhớ anh lắm, Phong Dã."
Khi nhận được tin nhắn này Phong Dã đang trong giờ học. Hắn click mở nghe, bên trong chứa giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ mang theo chút dụ hoặc như có như không.
Phong Dã nhăn mày, mạch máu màu xanh ở thái dương nhảy lên. Hắn mắng thầm một tiếng, gọi video qua mới biết dù Lạc Uẩn tiêm thuốc ức chế đặc hiệu, nhưng tác dụng phụ lớn hơn Omega khác rất nhiều.
"Em nghe giọng anh một chút thì ổn rồi." Lạc Uẩn vùi đầu vào áo Phong Dã, ngập ngừng nói.
Ngoan như mèo nhỏ, mặt mày tinh xảo lạnh lùng như tuyết tan, khuôn mặt cậu đỏ rực, đuôi mắt ửng hồng, môi dưới bị cắn đỏ rực.
Nhất là khi Lạc Uẩn liếm môi, trái tim Phong Dã đều bị câu đi rồi.
Rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh được.
Hắn... Trốn học.
Biết Phong Dã muốn bay đến đây, Lạc Uẩn hơi bất ngờ, không nhịn được mắng hắn không nghe lời, một tiếng khờ hai tiếng ngốc nhưng trong lòng lại có chút vui mừng.
Cậu thật xấu xa, cũng thật đê tiện, thành đầu sỏ khiến Phong Dã trốn học.
Nhưng đáng tiếc Phong Dã không thể vào, hắn bị nhân viên quản lí kí túc xá ngăn lại. Dù cho Phong Dã nói thế nào nhân viên quản lý vẫn cực kì lạnh lùng vô tình: "Không có giấy thông hành thì không được vào."
Lạc Uẩn cũng không thể đi ra ngoài, giáo viên cho cậu nghỉ một ngày trong kí túc xá, đã đưa giấy xin phép cho nhân viên quản lí, nếu bây giờ cậu đi xuống nhất định sẽ bị phát hiện.
Người gần ngay trước mắt, lại xa tận chân trời.
Lạc Uẩn suýt bật khóc, âm cuối run rẩy: "Không thì... Không thì thôi bỏ đi."
Cậu nắm chặt quần áo của Phong Dã, khớp xương phiếm màu trắng xanh. Dù Phong Dã không ôm không hôn cậu, chỉ cần tưởng tượng đến Phong Dã không ngại mệt mà chạy đến đây, tim Lạc Uẩn đã đập thình thịch. Giống như tiêm thuốc gây tê, đầu choáng mắt hoa, tác dụng phụ của thuốc ức chế cũng không mạnh đến thế. Cuộc gọi kết thúc, Lạc Uẩn thở hắt ra, chấp nhận sự thật phải cố chịu trải qua, dù rất khó chịu, nhưng không chết được, chỉ là khó chịu mà thôi.
Bây giờ là 1 giờ rưỡi chiều, ánh Mặt Trời vào đầu mùa đông không chói chang, soi xuống nền phòng kí túc có vẻ ấm áp.
Lạc Uẩn mới ngủ vài phút đã bị âm thanh đập cửa liên tục đánh thức.
Âm thanh "đùng đùng" vang dội.
Cậu tưởng là mình đang mơ nhưng nghe tiếng lại rất rõ ràng.
Sau đó là tiếng ròng rọc chuyển động, Lạc Uẩn nhấc nửa dậy mới thấy có người đang mở cửa sổ, một cái chân dài chui vào.
Ngược hướng ánh sáng, nam sinh vai lưng rộng lớn có vẻ rất khỏe mạnh.
"Bé cưng, anh nhảy vào nhé." Phong Dã chống lên cửa sổ nhanh nhẹn nhảy vào.
Người hắn dính không ít bụi, hắn phủi hai cái rồi nhanh chóng đi đến mép giường Lạc Uẩn, tay hắn đặt lên mép giường, đôi mắt đen nhánh sáng ngời.
"Bé cưng, mau hoàn hồn, nhìn choáng rồi hả?" Phong Dã cởi áo khoác, dẫm lên thang trèo lên, khuôn mặt lạnh lùng rõ nét dí sát lại.
Mặt Lạc Uẩn bị chọc một cái, cơ thể hóa đá cứng ngắc cuối cùng cũng chuyển động.
"Anh điên à, đây là tầng 3 đấy." Lạc Uẩn không rảnh lo mình đang khó chịu mà kiểm tra khắp người Phong Dã một lần, xác định hắn không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh không điên, may mà mới tầng 3, trùng hợp có cái cây nên trèo lên rất dễ."
Lạc Uẩn còn muốn mắng hắn hai câu, Phong Dã không nói hai lời, phủ cơ thể ôm eo Lạc Uẩn đè xuống.
Cái ôm của Phong Dã ấm áp vô cùng, hương tuyể nhàn nhạt trên người Alpha phả đến, pheromone bao trùm Lạc Uẩn kín kẽ.
Nửa người Lạc Uẩn tê rần, khuôn mặt cậu được Phong Dã hôn tỉ mỉ, từ chóp mũi, cái trán, hàng mi, cuối cùng là đôi mắt.
Lông mi cậu ướt nhẹp, đuôi mắt phiếm hồng. Nhìn cậu đẹp vô cùng. Bởi vì kỳ động tình nên làn da tuyết trắng ửng đỏ, Phong Dã ôm chặt Lạc Uẩn, dịu dàng cẩn thận giảm bớt khát cầu của Lạc Uẩn đối với hắn.
Pheromone xứng đôi 100% nhanh chóng có tác dụng, không đến vài phút, trán Lạc Uẩn không còn nóng như vừa rồi, ánh mắt dần tỉnh táo.
Cậu được ôm chặt vào vai và lồng ngực của Phong Dã, Lạc Uẩn dán mặt mình lên người hắn. Không phải sự lạnh lẽo của áo, mà là hơi ấm từ cơ thể Alpha, ấm áp và khô ráo. Khiến người ta quyến luyến rung động.
Phong Dã cao lớn hơn cậu nhiều, Lạc Uẩn dễ dàng bị khóa chặt trong lòng hắn. Hơi thở ấm áp phả vào mặt, vành tai. Lạc Uẩn nghe tiếng trái tim đập nhanh chóng của Phong Dã, đôi mắt cậu chứa nụ cười lấp lánh.
"Thật tốt vì có anh ở đây." Lạc Uẩn lại cọ cọ hắn.
Phong Dã vén tóc mái rũ bên tai Lạc Uẩn, hắn cúi đầu xuống, trán chạm vào trán Lạc Uẩn, giọng khàn khàn: "Đương nhiên, anh là Alpha của em mà."
"Lúc này anh không ở đây thì ai ở cơ chứ." Phong Dã liếm môi dưới sau đó cúi đầu hôn Lạc Uẩn, quyết tâm phải hôn Lạc Uẩn đỏ bừng cả khuôn mặt.
Cả người Lạc Uẩn rúc vào lòng nam sinh, mặc kệ Phong Dã để lại pheromone chiếm hữu ở trên người, cẩn thận cảm nhận cảm giác làn da tiếp xúc thân mật.
"Đây không phải là quần áo của anh à?" Phong Dã nhìn chiếc áo hoodie và áo khoác quen thuộc, "Sao lại ở trên giường?"
Như cảm nhận được gì, Phong Dã đặt mũi ngửi thử, mùi hoa nồng đậm lây dính lên áo khoác, dễ dàng làm người ta đoán được Lạc Uẩn đã cuộn trong áo lăn qua lăn lại như thế nào.
"..." Bị bắt tại trận, tiếng hít thở của Lạc Uẩn yên lặng, lông mi không ngừng run rẩy. Cho dù vì lý do gì tới bên miệng cũng không cách nào nói ra được, nói thì lập tức có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
"Bé à? Em lấy áo của anh làm gì đấy?" Khóe môi Phong Dã vểnh lên, hắn nhìn cậu, nụ cười lấp ló.
Rõ ràng là biết rồi còn hỏi. Lạc Uẩn không dám nhìn hắn, chỉ dám liếc một xíu. Ngón tay cậu nắm chặt cổ áo hắn, giọng nói ngọt ngào: "Không có làm gì hết, chỉ... chỉ cọ cọ."
Như để giải vây cho mình, Lạc Uẩn mới vội nói tiếp: "Nếu không em khó chịu."
Một tiếng cười khẽ rót vào tai, khuôn mặt Lạc Uẩn đỏ lên, màu đỏ nổi bật trên nền trắng. Cậu cắn môi, cánh môi mềm mại phủ một lớp nước lóng lánh.
Mặt cậu bị Phong Dã ôm lên, sau đó, nụ hôn dày đặc như không chờ nổi rơi xuống. Phong Dã hôn rất tốt, thế công làm cho người ta sợ hãi. Lạc Uẩn bị hôn đến mức thiếu oxy, não như muốn ngất.
Viên môi châu nho nhỏ bị liếm, gặm, cắn. Cơ thể Lạc Uẩn tê dại, cánh tay đáp trên bả vai Phong Dã, đụng vào sống lưng của Alpha.
Bọn họ quá nhớ đối phương, nửa tháng nhớ nhau được giải tỏa vào giây phút này.
Nụ hôn liên tục kết thúc, hai người đổ không ít mồ hôi. Phong Dã rất muốn làm chút chuyện quá đáng, nhưng đang ở ký túc xá tập luyện, hắn vẫn biết nặng nhẹ.
Qua một lúc trấn an, Lạc Uẩn tỉnh táo hơn. Có Phong Dã ở cạnh, rung động đầy ắp cõi lòng như muốn tràn ra ngoài, cảm nhận được pheromone quấn quýt bên người, khuôn mặt Lạc Uẩn cong cong, mơ màng ngủ mất.
Ký túc xá rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lạc Uẩn. Phong Dã nghiêm túc nhìn cậu, sau đó hắn cúi đầu xuống, thành kính đặt một nụ hôn triền miên xuống đôi môi.
Cảm nhận được cơ thể động tình, Phong Dã cắn nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn mềm mụp của Lạc Uẩn.
Hắn vén tóc sau cổ Lạc Uẩn lên, nhẹ nhàng cắn một cái, để lại một dấu răng đỏ sậm.
Môi ghé sát vào bên tai Lạc Uẩn, giọng hắn nhẹ nhàng lại đầy nhẫn nhịn: "Tiểu vô lương tâm, mình sướng rồi ngủ mất, không quan tâm anh phải làm sao bây giờ." Đáp lại hắn chỉ là tiếng nói mớ nho nhỏ.
***
Lúc tỉnh dậy sau giấc ngủ, Lạc Uẩn chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo như lúc này. Phong Dã không biết đã đi từ lúc nào rồi. Cậu bật điện thoại lên thấy tin về chuyến bay của Phong Dã. Lúc này hắn đã ở trên máy bay rồi.
Lạc Uẩn nhìn màn hình, ngây ngốc bật cười. Cậu cảm thấy mình không còn mệt mỏi nữa nên thay quần áo, đến lớp học tiết tự học buổi tối. Kỳ động tình đã nhẹ nhàng qua đi, tinh thần của cậu vẫn luôn ổn định đến những ngày thi đấu.
Một đợt khí lạnh thổi đến, nhiệt độ không khí giảm mạnh.
Lúc đến Lạc Uẩn không mang áo lông vũ, cũng may Phong Dã đã gửi chuyển phát nhanh đến cho cậu.
Một cái bao tải to, một mình Lạc Uẩn không nhấc nổi nên đành ngượng ngùng nhờ Chu Độ Văn giúp một chút.
Về phòng ngủ, cậu cầm kéo cắt mở, bên trong có vài cái áo lông vũ màu trắng và màu đen, có một cái màu vàng, lông sờ rất êm.
Tất cả đều là đồ mua mới, ngoại trừ áo lông vũ thì còn có khăn quàng cổ, bao tay và vớ, Miếng giữ nhiệt.
Miếng giữ nhiệt là loại sạc điện, bên trong là chất lỏng, bên ngoài là thú bông không biết là chó hay sói, buổi tối ngủ đặt ở cạnh chân rất ấm áp.
Bạn cùng phòng nói người nhà thương cậu thật đấy, Lạc Uẩn cũng không nói là bạn trai mua mà chỉ cười cười.
Rất nhanh đã đến hai ngày thi đấu, tâm thái Lạc Uẩn ổn định, không chút hoang mang mà làm bài. Cậu mặc rất dày, phòng thi cũng mở điều hòa nên không thấy lạnh.
Cơ thể không có gì bất ổn, trạng thái tốt. Thi xong Lạc Uẩn không so đáp án với bạn cùng phòng mà dọn đồ luôn. Phần lớn là gọi chuyển phát nhanh đến chuyển về, những thứ không tiện mới đóng gói đặt vào va li.
Cậu phải về Giang Thành gặp Phong Dã!
Máy bay nhanh chóng đáp xuống, Lạc Uẩn kéo vali. Vào dịp lễ giáng sinh nên sân bay cũng được trang trí cho phù hợp, lữ khách xung quanh đi tới đi lui, bạn nhỏ đáng yêu mặc đồ tuần lộc trông cực kì hoạt bát tinh nghịch.
Xuống máy bay, Lạc Uẩn vừa liếc mắt đã thấy người đến đón mình.
Phong Dã rất cao, hắn mặc một cái áo lông màu đen, dáng người thẳng tắp, cho dù đeo khẩu trang cũng có thể thấy chiếc mũi cao thẳng và ngũ quan rõ nét của hắn.
Không chỉ riêng Phong Dã mà có rất nhiều người đến. Đường Tê nắm tay Lạc Vân, kéo theo một người đàn ông có khuôn mặt nho nhã. Đó là ba của Lạc Uẩn.
Còn có ba của Phong Dã. Lăng Ý Tuyết dựa vào Phong Yến. Y đeo một chiếc kính thon dài, nụ cười hiền hòa. Phong Yến mặc một bộ tây trang màu khói phẳng phiu, khuôn mặt lạnh lùng nhưng trong mắt lại đầy dịu dàng.
Lạc Uẩn không ngờ sẽ có nhiều người đến đón mình như vậy, rõ ràng trước khi lên máy bay, Phong Dã còn nói chỉ có một mình hắn.
Vui vẻ từ bất ngờ tỏa ra khắp cơ thể, trái tim cậu gần như bay lên, trong lòng như sụp xuống một nắm mềm mại vô cùng.
Ra khỏi miệng cổng, Lạc Uẩn cười tươi rói, nhẹ nhàng kéo vali bắt đầu chạy.
Khi chạy nhanh hết sức, Lạc Uẩn bất chấp vali trong tay mà bỏ tay ra làm vali lăn lên phía trước theo quán tính.
Cậu giang hai tay ra, tư thế chuẩn bị ôm lấy.
Thấy vậy, Lạc Vân đỏ mặt rút tay ra khỏi Đường Tê. Em ngại ngùng giang tay ra.
Nhất định là anh trai rất nhớ em, ôm một cái trước công chúng cũng không phải là không được.
Cô bé cắn môi, mắt trông mong nhìn Lạc Uẩn. Thiếu niên sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng vụt đến trước mặt em.
"Em về rồi!" Lạc Uẩn không còn để ý đến ngại ngùng nữa, cả cõi lòng chỉ còn nỗi nhớ mong lấp đầy.
Cậu nhào vào lòng Phong Dã, lười biếng dựa vào người hắn lắc lư.
"..." Lạc Vân khựng lại, thu tay. Tuy trong lòng có một giây buồn phiền nhưng em rất hào phóng, không phải là không thể hiểu được.
Lạc Uẩn bị ôm xoay quanh, vạt áo tạo thành đường cong. Cậu bị xoay vài vòng mới dừng lại. Do mới chạy một khoảng nên trên mặt cậu còn đậm màu sinh khí.
Tay Phong Dã còn đặt trên eo của cậu trai, hắn rũ mắt, đường cong từ cằm đến cổ hiện ra rõ ràng, mạnh mẽ.
Hắn giơ tay vuốt nhẹ lên mái tóc xù của Lạc Uẩn, giọng nói dịu dàng: “Chào mừng em trở về, chúc mừng sinh nhật 18 tuổi!”
****
Truyện còn có 11 chương nữa là sẽ kết thúc, tui vốn định là edit xong hết rồi mới đăng lên, nhưng mà không ngờ thời gian này lại bận đến thế, mỗi ngày tui chỉ ngủ 6 giờ thôi nhưng mà vẫn không đủ, không có thời gian để edit chương mới nên đành đăng mấy chương cho các cậu iu đọc thôi.
Tui sẽ từ từ hoàn thành bộ này, nhưng mà chắc chắn là không thể nhanh được. Nhưng hứa là không drop! Tại vì bộ truyện này thật sự rất hay, mỗi hành động của hai bạn như rót cả kí đường vào lòng tui ý!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]