Chương trước
Chương sau
Nhận được đề thi văn, Lạc Uẩn hoàn toàn chú tâm vào bài thi, không thèm nghĩ đến tệp ghi âm làm cậu nhiễu loạn nữa.

Thoáng chốc trong căn phòng học to rộng chỉ còn lại tiếng bút viết sàn sạt, một giáo viên ngồi chơi điện thoại, một người đi tới đi lui, bước nhẹ nhàng chậm chạp, từ trước đến sau.

Thi văn xong, môn này chẳng có ý nghĩa tra đáp án, Lạc Uẩn và Tô Nùng chọn đại một chỗ ăn cơm gần trường Số 4.

Nhiệt độ không khí giữa trưa tăng lên, mặt trời ấm áo dễ chịu nung nóng không gian, gió thổi đến nóng rực.

Lạc Uẩn cởi áo khoác đồng phục đặt vào ngăn kéo, trên người mặc áo ngắn tay sạch sẽ. Da cậu trắng, cánh tay lộ ra như bạch ngọc.

Trên đường có vài ba học sinh ngoài trường cậu từng gặp gật đầu chào hỏi cậu.

"Đứng cạnh cậu tớ cảm thấy mát mẻ lắm đấy." Tô Nùng bị mặt trời soi cho mặt đỏ bừng, không ngừng kéo cổ áo để tản nhiệt.

"Có hả? Tớ có phải khối băng chế tạo đâu." Lạc Uẩn nhỏ giọng nói.

"Cậu nói thêm mấy câu như thế, giọng nghe lạnh buốt luôn." Tô Nùng híp mắt hưởng thụ.

Lạc Uẩn: "..."

Bọn họ ăn cơm ở một quán bún, Lạc Uẩn chọn cay một chút, phục vụ bê bún thịt bò lên, một lớp đỏ hồng nhìn rất muốn ăn.

Ăn một hồi, khóe miệng Lạc Uẩn cay đến đỏ bừng.

Tô Nùng hứng thú nhắc lại chuyện hồi sáng: "Chậc chậc chậc, lớp trưởng, cậu còn một bộ mặt đáng yêu như vậy nha."

"..." Bàn tay đang gắp đồ ăn của Lạc Uẩn khựng lại, nhớ ra lời sáng còn chưa kịp nói, lấy điện thoại ra, ra lệnh ép Phong Dã xóa tệp kia đi ngay lập tức.

Đối phương một giây là đáp. Phong Dã: Không xóa, anh có bằng bản lĩnh, sao lại phải xóa.

Lạc Uẩn: Mèo con bóp tay giận.jpg

Phong Dã: Dù em bán manh anh cũng không xóa.

Bán manh?

Ai bán manh với anh, rõ ràng cậu đang nghiêm túc tỏ rõ thái độ tức giận.

Lạc Uẩn nuốt một miếng bún, bỏ đũa xuống, cầm điện thoại gõ vài tin, cái cuối cùng là: Anh không nghe lời thì em không cho anh hôn nữa.

Vì chuyện này mà Lạc Uẩn đạt được thắng lợi bước đầu.

Phong Dã không được hôn sẽ ch*ết: Em là ỷ vào việc anh thích em.

Lạc Uẩn tắt điện thoại, vừa nhấc mắt lập tức thấy Tô Nùng đang cười như không cười nhìn cậu chằm chằm: "Cậu lại đang nói chuyện với Alpha nhà cậu à?"

Cậu ta vừa mở miệng là giống như một tia sét rơi xuống đầu Lạc Uẩn.

Cậu đã miễn dịch với việc Tô Nùng gọi Phong Dã là bạn trai cậu, đột nhiên đổi thành "Alpha nhà cậu", Lạc Uẩn không chịu nổi, tai lộ ra màu đỏ ửng, lan đến cần cổ thon dài, trắng hồng đan xen đẹp đẽ.

Cho dù ngồi trong quán mì bình thường đến mức không thể bình thường hơn nhưng cậu vẫn có thể thu hút hết tất cả ánh mắt của mọi người.

Ăn một nửa lập tức có học sinh đến muốn hỏi phương thức liên lạc của cậu, Lạc Uẩn uyển chuyển từ chối.

Tô Nùng che trái tim đang hâm mộ ghen tị, nói: "Vừa nhìn là biết người kia là Alpha, chính là kiểu mặc đồ nhìn gầy cởi đồ toàn thịt, sao lại không đến vì tớ!"

"Đến giờ tớ chưa yêu ai là do chơi với cậu! Cậu đẹp như thế thì sao tớ có thể đào hoa đây!"

Diện mạo của Tô Nùng thiên về hướng mặt trời ngọt ngào, không cao lắm. Lạc Uẩn liếc nhìn, nếu nhớ không nhầm thì vừa vượt 1m7. Lạc Uẩn chưa phân hóa là loại nam nữa ABO đều ăn, Tô Nùng chính là kiểu mà Alpha thích, chỉ là yêu cầu của cậu ta quá cao, chẳng coi trọng ai.

Kiểu miệng thì kêu than muốn thoát khỏi cô đơn, nhưng nếu có người theo đuổi cậu ta thật, cậu ta lảng tránh ngay lập tức.

"Cậu có đào hoa chứ, rất gần là đằng khác." Lạc Uẩn tùy ý nói.

Tô Nùng nghi hoặc: "Sao tớ lại không biết mình có đào hoa?"

Lạc Uẩn nhìn hai mắt của cậu ta, môi vểnh lên, cười: "Không có gì, tớ nói linh tinh thôi."

Cũng trùng hợp giống như Phong Dã nói, chiều thi toán, điều hòa trong phòng được bật lên.

Đầu gió thổi đến Lạc Uẩn, cũng may cậu mang theo áo khoác nên không lạnh lắm, nam sinh ngồi cạnh cậu lạnh đến mức rụt cổ. Nhưng nóng như vậy mà không cho bật điều hòa thì không tốt lắm, chỉ có thể điều chỉnh cửa thoát gió và nhiệt độ.

Tiếng chuông kết thúc kỳ thi vang lên, Tô Nùng vội vã chạy đến so đề với cậu.

Nghe thấy đáp án trong miệng Lạc Uẩn, Tô Nùng vui đến mức thiếu điều nhảy cẫng lên: "Tớ chọn một trong hai vậy mà đúng rồi."

Nói xong còn muốn nhảy lên ôm Lạc Uẩn ăn mừng, chỉ là chớp mắt ngửi được hương bạc hà, cậu ta nhớ ra, bây giờ Lạc Uẩn không phải cậu ta muốn ôm là ôm được nữa.

Lạc Uẩn là người đã có bạn trai, cậu ta không ôm nữa.

Học sinh xung quanh nghe thấy đáp án của Lạc Uẩn, vẻ mặt gì cũng có, nghi ngờ, vui vẻ, không xác định.

Vừa so đáp án với Tô Nùng vừa xuống cầu thang, nghe thấy đáp án của câu cuối cùng sau khi cậu giải ra, Tô Nùng phục sát đất.

Cậu ta nói: "Lần này chắc tớ được 130 điểm, sai một câu điền vào chỗ trống, cũng không biết câu lớn có bao nhiêu bước nữa.”

"Gọi xe về chung không?" Tô Nùng lấy điện thoại ra đặt xe.

"Không được rồi, Phong Dã bảo sẽ đến đón tớ." Lạc Uẩn nói, "Cậu ấy bảo tớ đợi ở cổng trường."

"Vậy chẳng phải cậu phải đợi hai mươi phút à?" Tô Nùng mở to mắt, "Không phải Phong Dã bị ngốc đấy chứ, các cậu yêu vào phiền phức quá đi."

"Không, cậu ấy bảo đến ngay thôi." Lạc Uẩn giải thích, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tô Nùng, cậu nói: "Phong Dã nộp bài sớm."

Tô Nùng không hiểu ra sao: “Yêu đương cũng không giống các cậu đâu, phải có lý trí chứ."

Lạc Uẩn ừ nhẹ: "Cậu ấy lý trí mà, bảo là dù có đề toán không biết làm nhưng cũng sẽ làm hết."

Cậu tin năng lực phán đoán của Phong Dã, đối với hành vi nộp bài sớm, Lạc Uẩn hiểu. Có thể khiến Phong Dã xuất hiện ở trường thi làm bài, giáo viên của khoa biết Phong Dã đều kinh ngạc không thôi.

Càng không nói Phong Dã ở trường thi lâu như thế.

Tô Nùng ngồi xe đi không bao lâu, Lạc Uẩn nghe thấy có mấy tiếng kinh ngạc. Theo âm thanh cậu thấy Phong Dã đang đi về phía cậu.

Hôm nay hắn đổi sang xe khác, không phải cái kiểu cũ nữa. Chiếc xe hôm nay rất thời thượng, thân xe phát sáng, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, hãng xe này rất lưu hành trong giới Alpha.

Có rất ít học sinh dùng phương tiện giao thông như Phong Dã, hắn vừa đi đến lập tức thu hút biết bao nhiêu ánh mắt.

Hắn quay lưng với ánh chiều tà, đi đến bên cạnh Lạc Uẩn, thân hình cao thẳng, tai đeo tai nghe Bluetooth. Phong Dã vừa đến lập tức gỡ một bên xuống mang lên tai phải Lạc Uẩn.

Ngón tay chạm nhẹ vào vành tai rồi nhanh chóng rời đi, Lạc Uẩn hơi giật mình, sau một cái nháy mắt, cậu nghe thấy... hình như là tiếng moa từ môi mình mà ra.

Tiếng mềm mại nhẹ nhàng, do nó ngắn nên bị Phong Dã cắt nối thành lặp lại tuần hoàn.

Nghe một lúc, khuôn mặt Lạc Uẩn nóng bừng. Cậu nhìn Phong Dã, vẻ không thể tin được, không ngờ hắn thật sự nghe cả một quãng đường.

Dù ai nhìn thấy Phong Dã đều cảm thấy hắn lạnh nhạt kiêu ngạo, một Alpha lái chiếc mô tô cực ngầu.

Nhưng tai lại đang nghe đi nghe lại cái này?

Mặt Lạc Uẩn nóng lên, cho đến khi Phong Dã hỏi cậu: "Có phải rất êm tai không? Anh không xóa có được không?"

Cậu mới hậu tri hậu giác hoàn hồn: "Không được, phải xóa."

"Không xóa."

"Phải xóa."

"Cục cưng à, không xóa có được không?" Phong Dã giơ tay khoác vai Lạc Uẩn, lắc lư làm nũng như con chó lớn.

Người người đi qua đi lại, hai người họ kề vai nhau, người qua đường tỏ ra ánh mắt tò mò sáng quắc.

Tai Lạc Uẩn bị thổi cho nóng hổi, cậu lay ngón tay thon dài của Phong Dã, nhưng hắn cuốn cậu chặt quá, không đẩy được.

Phong Dã không ngừng chơi xấu: "Em cho anh giữ lại, anh sẽ buông em ra."

Thấy Lạc Uẩn chậm chạm không nói gì, Phong Dã ghé lại tai cậu: "Còn do dự là anh sẽ có thể hôn em, hôn hôn hôn."

Thoáng chốc hù Lạc Uẩn hoảng loạn vô cùng, nhiều người nhìn như thế, Lạc Uẩn đỏ mặt đẩy Phong Dã ra, giọng nhỏ vô cùng, chịu thua: "... Không xóa là được chứ gì."

Phong Dã cười, khóe miệng gợi lên độ cong rõ ràng. Khuôn mặt lạnh lùng rõ nét, hoàng hôn vàng rực mạ một ánh vàng lên khuôn mặt hắn. Dáng vẻ lười biếng vô tâm, người ta vừa nhìn thấy là tim đập liên hồi.

Đến tận lúc ngồi lên xe Phong Dã, nhịp tim của Lạc Uẩn mới bình thường trở lại. Cậu ngồi nhiều lần rồi, cũng đã quen với tốc độ chạy vèo vèo của hắn nên không sợ như lúc đầu nữa, hai tay cậu đạt lên thanh ngang của xe.

Phong Dã rũ mắt nhìn, nhận ra Lạc Uẩn không ôm mình, lập tức không hài lòng. Đầu hắn còn hơi đau, Lạc Uẩn ở bên cạnh hắn, cảm xúc bực bội mới giảm bớt.

Hắn nghiêng đầu, giơ tay nhéo mặt Lạc Uẩn, giọng điệu trầm khàn: "Ôm chặt anh đi chứ, sao lại ngốc như vậy. Còn xấu hổ với anh hả?"

Đối diện với đôi mắt hơi nhíu của hắn, Lạc Uẩn bừng tỉnh. Sau khi phản ứng lại, lòng bàn tay tiết ra mồ hôi, chầm chậm nhấc tay chạm lên.

Xe chạy đi một nửa, Lạc Uẩn mới nhớ ra phải phản bác: "Em không hề ngốc xíu nào, câu cuối cùng của đề toán em cũng làm được."

Tiếng cười vang lên bên tai, mặt Lạc Uẩn dán lên lưng Phong Dã, có thể cảm nhận được rõ ràng ngực Phong Dã rung lên vì cười.

"Có phải anh nên khen em vài câu không?" Giọng nói hơi khàn của Phong Dã hòa vào gió.

Mặt Lạc Uẩn nóng rực: "... Không cần, em chỉ muốn nói em không có ngốc."

"Anh muốn khen, bạn trai anh giỏi nhất." Phong Dã cười, "Đề toán khó như thế cũng làm được, không hổ danh là bảo bối của trường Số I."

Lạc Uẩn: "..." Cậu cụp mắt, khuôn mặt nóng lên tựa vào lưng Phong Dã, vừa nhấc mắt lên thấy tuyến thể ở gáy của hắn.

Lạc Uẩn chớp mắt, cảm thấy khối da mỏng kia hình như không giống bình thường, hình như cổ hơn, thả ra chất dẫn dụ mát lạnh nhè nhẹ. Cậu tò mò chọc một cái, lập tức chọc cho Phong Dã kêu lên: "Em ngoan một chút, trêu anh nữa. Có biết chọc vào chỗ này của Alpha nghĩa là gì không?"

Lạc Uẩn: "Không biết, nghĩa là gì?"

"Không biết thì em tra đi, ngốc." Phong Dã nói mà không hề để ý.

Bị mắng ngốc, Lạc Uẩn không vui. Cậu thông minh hơn Phong Dã nhiều. Lạc Uẩn lấy điện thoại ra tra xem động tác vừa rồi có nghĩa là gì.

Nhanh chóng được bạn bè qua mạng giải đáp.

Một Omega nói: [Chiêu này rất tốt, mỗi lần tôi ấn người ấy như thế là ngày hôm sau không dậy được]

Đáp án này còn hơi mở ra, Lạc Uẩn lướt qua, xấu hổ không biết nói gì.

Rất lâu sau đó cậu mới đút điện thoại vào túi, hừ nhẹ.

***

Hôm sau thi xong, trường Số I yêu cầu học sinh lên học tiết tự học buổi tối.

Tiếng oan than của học sinh dậy cả đất, nhưng cũng biết phải ôn tập ngay. Để giảm bớt nhuệ khí của học sinh nên đề thi liên kết lần này rất khó. Do vậy nên dù họ không vui đi về nhưng vẫn lê cơ thể mệt mỏi đến lớp học tiết tự học buổi tối.

Lúc Lạc Uẩn về bàn ghế trong lớp còn chưa quay lại như ban đầu. Cậu và Tô Nùng nghĩ đi ra ngoài mau cơm chiều trước.

Lạc Uẩn thấy Phong Dã nằm nhoài ra bàn, cho là hắn làm đề lý phải dùng quá nhiều tế bào não nên mệt quá mới ngủ.

Nam sinh dựa vào bàn, ngón tay thon dài đặt trên đầu, xuyên qua những sợi tóc đen lộn xộn. Lâu rồi hắn không cắt tóc, một phần che mất gáy. Hắn cong lưng, vải áo thun mỏng, lộ ra dáng xương bả vai.

Hắn ngủ, học sinh xung quanh không dám chọc hắn, đi nhẹ vô cùng, sợ chọc giận đại thiếu gia đó.

Phong Dã dựa vào bàn của mình, nhưng chỗ này xếp lúc thi, lúc đầu là của một bạn Beta trong lớp. Bạn Betat đó dọn bàn của mình đến nhưng chỉ dám đặt bên cạnh, không dám làm phiền Phong Dã đang ngủ.

"Tớ đi hỏi xem cậu ấy muốn ăn gì." Lạc Uẩn nói, "Không lát nữa ngủ dậy lại đói."

"Thôi đừng, lớp trưởng, bây giờ đừng đi làm phiền cậu ấy." Thượng Quan Nghị khuyên, "Để cậu ấy một mình đi."

Lạc Uẩn không hiểu sao, hỏi: "Vì sao?"

Thượng Quan Nghị cũng sửng sốt: "Cậu ấy sắp đến kỳ nhạy cám đó. Ngủ nhiều sẽ thoải mái hơn, cậu ấy chưa nói cho cậu à?"

Lạc Uẩn yên lặng mấy giây, chầm chậm mở miệng: "Cậu ấy không nói với tôi."

"Vậy à..." Thượng Quan Nghị tỏ vẻ xấu hổ, gãi tóc nói: "Không nói cho cậu có lẽ sợ cậu lo lắng đấy. Ban ngày cậu ấy bảo với tôi tối nay tan học sẽ về, ngày mai không đi học nữa, đã xin Nhậm Doanh nghỉ mấy ngày rồi."

Lạc Uẩn nhìn Phong Dã qua cửa sổ mấy giây mới chợt nhận ra nhìn hắn thật sự không thoải mái, lại chợt nhớ làn da hơi nhô lên hôm qua.

Hóa ra là do sắp đến kỳ nhạy cảm.

Phong Dã đã cùng cậu vượt qua rất nhiều kỳ phát tình, cậu đã quen sẽ có Phong Dã ở chung. Bình thường Phong Dã dính cậu như thế, sao đến kỳ nhạy cảm lại không nói cậu biết, như có bí mật của riêng mình vậy.

Nghĩ đến đây, lòng Lạc Uẩn hơi khó chịu.

Tô Nùng nhạy bén phát hiện biểu hiện của cậu thay đổi, nói để làm dịu bầu không khí: "Chắc cậu ta định nói với cậu vào tiết tự học buổi tối, bọn mình đi mua cơm trước đi."

Rõ ràng hứng thú của Lạc Uẩn không ở trên bữa cơm, lúc đợi nhận cơm, Lạc Uẩn không nhịn được hỏi cảm giác của kỳ nhạy cảm.

Không biết có khát khao Alpha và chất dẫn dụ của Alpha làm bạn như cậu không.

"Khó chịu, nóng nảy muốn hoảng, muốn đánh người..." Thượng Quan Nghị nghĩ ngợi, lại bổ sung: "Lần trước anh Dã đến kỳ nhạy cảm đúng lúc có lưu manh chức cao tìm Phong Dã đánh nhau, cậu ấy đánh lại để xả tức giận trong kỳ nhạy cảm."

"Biết cuối cùng ra sao không?" Thượng Quan Nghị đè nhỏ giọng nói một cách thần bí, gợi lên lòng hiếu kỳ của Tô Nùng và Lạc Uẩn.

Cậu ta thò đầu qua, miệng dán sát tai Tô Nùng, Tô Nùng đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Cậu ta đang định lùi ra sau nhưng vì dòng người ở khu chờ chen chúc, bả vai cậu ta bị người khác đẩy một cái, người nghiêng xuống, vành tai chạm vào cánh môi ấm áp của Thượng Quan Nghị, Tô Nùng ngửi được mùi quýt ngọt ngào.

Đệch!

Tô Nùng chợt nhận ra, mặt đỏ bừng, lập đứng đứng thẳng dậy. Cậu ta trộm nhìn Thượng Quan Nghị, thấy đối phương đang nhíu mày như đang xuất thần, trong mắt hình như có chút bất mãn.

Trán Tô Nùng nảy ra một chuỗi dấu chấm hỏi.

Cậu ta... Bị chê à?!

Tô Nùng lại nhìn Lạc Uẩn, cũng mai lớp trưởng đang cúi đầu tìm thông tin nên không chú ý đến chút nhạc đệm này.

"Chuyện đó... Vừa rồi..." Thượng Quan Nghị liếc Tô Nùng đang cách cậu ta rất xa, không biết nên nói gì.

Tô Nùng cũng rất xấu hổ, xua tay ai nha hai tiếng, nói: "Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, đừng để ý chuyện này. Cậu nói tiếp đi."

"...Ò." Giọng Thượng Quan Nghị có vẻ hơi trầm, sau khi lấy lại tinh thần thì bắt đầu nói tiếp: "Cậu ấy đánh tên cầm đầu của đám lưu manh gãy xương, tên kia phải ăn nằm ở bệnh viện những hai tháng."

Lạc Uẩn và Tô Nùng hít một hơi, chỉ là nghe thấy là do Phong Dã làm ra nên cũng chẳng bất ngờ lắm.

Lạc Uẩn tìm được không ít tư liệu liên quan đến kỳ nhạy cảm, hơi nghi ngờ hỏi: "Nếu có chất dẫn dụ của Omega thì có phải kỳ nhạy cảm của Alpha sẽ dễ chịu một chút không?"

"Tất nhiên rồi, cũng giống như kỳ phát tình của Omega thôi, chỉ là phần lớn Alpha ở tuổi này không có yêu đương nên đành cố gắng vượt qua thôi."

"Cậu với Phong Dã yêu nhau, lúc đó thư hoãn cho cậu ấy một chút là được rồi." Thượng Quan Nghị nói đến đây thì thở dài một tiếng, "Haiz, chó cô đơn như tôi hâm mộ muốn chết đi được."

Cậu ta nhìn thoáng qua Tô Nùng, Tô Nùng ngầm hiểu: "Đúng vậy đó, yêu đương thật là tốt, tôi cũng rất hâm mộ lớp trưởng và Phong Dã."

Thượng Quan Nghị: “...”

Lạc Uẩn biết rất nhiều về kỳ nhạy cảm của Alpha, trên mạng cũng có nhiều cái chỉ dẫn Omega thực hiện như thế nào, còn đặc biệt nói đến hành động tiếp xúc càng thân mật càng giúp giảm bớt khó chịu cho Alpha trong kỳ nhạy cảm.

Ví dụ như ôm, hon, đánh dấu tạm thời và... Đánh dấu cả đời.

Trong mấy ngày kỳ nhạy cảm của Alpha, điều kiện tốt nhất là Omega lúc nào cũng nên ở bên Alpha, vì lúc này tính chiếm hữu và mong muốn khống chế của Alpha lên đến đỉnh điểm, chỉ cần phát hiện ra Omega của mình nhiễm phải chất dẫn dụ của Alpha xa lạ thì Omega sẽ không tránh khỏi được cảnh chịu khổ.

Đọc đến chỗ này, Lạc Uẩn dừng một chút, nhanh chóng quét mắt qua cái khổ đó là gì rồi sau đó, khuôn mặt dần đỏ lên.

Trên mạng giải thích rất tri kỷ, có bác sĩ chuyên nghiệp đưa ra kiến nghị rằng nếu là quan hệ yêu đương hoặc đã lĩnh chứng nếu không muốn có con thì nên làm tốt biện pháp an toàn.

Nếu không Alpha đánh dấu không phải muốn dừng là có thể dừng lại.

Trên đường về, Lạc Uẩn cầm theo 2 xuất cơm, một phần là cho Phong Dã. Cậu do dự gửi tin nhắn cho hắn, nhưng đối phương không đáp.

Trước kia Phong Dã đã giúp cậu nhiều lần đến vậy, bây giờ đổi lại thành cậu giúp Phong Dã là hoàn toàn hợp tình hợp lý. Không phải chỉ là ôm ấp hôn hít ngọt ngấy thôi ư, quá lắm thì, quá lắm thì...

Nghĩ đến những trải nghiệm trước đó, cậu không khỏi mím môi, lòng bàn tay tiết ra lớp mồ hôi mỏng.

Tuy khó tránh khỏi sẽ có chút căng thẳng sợ hãi, nhưng cứ nghĩ đến Phong Dã thích mình nhiều đến thế, Lạc Uẩn không còn sợ hãi nữa.

Cậu định xin Nhậm Doanh vào tiết tự học buổi tối xem có thể cho cậu nghỉ mấy ngày được không.

Lúc này trong đầu cậu đã có thể hiện lên vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép của Nhậm Doanh rồi. Có lẽ cô sẽ nói: "Vì một Alpha mà nghỉ mấy ngày, em biết thành tích sẽ rơi rớt bao nhiêu không?"

Cô rất nghiêm khắc, nhưng Lạc Uẩn tin rằng Nhậm Doanh vẫn sẽ mềm lòng đồng ý cho cậu nghỉ.

Vừa đi đến cửa thang lên khối 12, loa thông báo vang lên ---

"Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp! Lớp 3 khối 12 có một Alpha bất ngờ đến kỳ nhạy cảm, xác định tính công kích của chất dẫn dụ cực kỳ nguy hiểm, xin các lớp nhanh chóng sơ tán, không được có bất kỳ Omega nào được đến gần..."

Thông báo vang ba lần, âm thanh chối tai truyền vào tai Lạc Uẩn, cậu hơi hoảng hốt, sau đó lập tức nghĩ ra là kỳ nhạy cảm của Phong Dã đến sớm. Cậu nhét cơm vào tay Tô Nùng: "Tớ đi xem cậu ấy"

Lạc Uẩn vừa đi được vài bước, áo bị người khác kéo lại. Vẻ mặt Thượng Quan Nghị hoảng loạn: "Lớp trưởng, cực kỳ nguy hiểm đó, bây giờ cậu đừng đi"

Lạc Uẩn khó hiểu: "Không phải cậu bảo có chất dẫn dụ của Omega thì Phong Dã sẽ dễ chịu hơn một chút ư?"

Thượng Quan Nghị vội vàng giải thích: "Nhưng mà bây giờ anh Dã đang rất nguy hiểm, cậu qua đó không chừng sẽ xảy ra chuyện, để giáo viên xử lý đi."

Cậu ta vừa dứt lời thì có tiếng bàn tán xôn xao của các học sinh đang đi đến --

"Đậu, nghe nói Phong Dã đến kỳ nhạy cảm hả?"

"Cực kỳ nguy hiểm đó, đây không phải cụm từ chỉ xuất hiện trên sách giáo khoa thôi à?"

"Đậu, hồi nãy tiếng bùm bùm phát ra từ lớp ba dọa chết tao luôn, chắc đang đập phá đồ đạc đấy!"

Trong lúc nói chuyện, Lạc Uẩn đột nhiên ngửi được hương bạc hà nhàn nhạt, hương bạc hà lúc này không còn dịu dàng quẩn quanh cậu nữa, mà lại cay độc chua xót, hơi tuyết lạnh lẽo kéo theo linh sam như đang muốn làm người ta chết vì lạnh.

Ở khoảng cách xa như thế vẫn có thể ngửi được chất dẫn dụ phát tán ra, những Alpha khác ngửi được xoa huyệt thái dương rồi nhỏ giọng mắng.

Thượng Quan Nghị cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, thấy Lạc Uẩn còn đang do dự, cậu ta nghiêm túc lên: "Lớp trưởng, cậu đừng đi, bây giờ đi quá nguy hiểm."

Đôi mắt Lạc Uẩn đầy mờ mịt và bất lực: "Nhưng mà... Nhưng mà bây giờ Phong Dã đang rất khó chịu mà."

Tô Nùng ngửi được mùi chất dẫn dụ xa lạ khiến cho chân hơi nhũn ra, như đang có thú dữ ngay phía trước. Cậu ta cũng không đồng ý cho Lạc Uẩn đến đó.

Tô Nùng đang định khuyên can, lại thấy đôi mắt phiếm hồng của Lạc Uẩn, lòng cậu ta chua xót. Tô Nùng hít một hơi: "Không thì cậu đi xem tình huống trước nhé? Để xem nghe Nhậm Doanh nói như thế nào đã."

Có người đứng về phía mình khiến Lạc Uẩn càng có thêm dũng khí, lập tức ra quyết định, mặc kệ loa thông báo đang cảnh cáo như thế thế nào.

Cậu đi ngược lại với đám đông, đi về hướng lớp ba. Dọc đường đi, cậu nhận được rất nhiều ánh mắt kinh ngạc.

Thượng Quan Nghị nhíu mày, lý trí phân tích: "Nói vậy không chừng sẽ hại lớp trưởng."

Ánh mắt Tô Nùng kiên định: "Cậu nên tin tưởng Phong Dã, tin rằng cậu ta sẽ không làm lớp trưởng bị tổn thương."

Thượng Quan Nghị sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tô Nùng rồi nhanh chóng tiếp thu suy nghĩ này.

Nhìn bóng hình mảnh khảnh mà cao thẳng của Lạc Uẩn, Thượng Quan Nghị nở nụ cười thoải mái: "Cậu nói đúng, tôi cũng phải tin tưởng Phong Dã."

Lạc Uẩn nhanh chóng đến ngoài cửa lớp ba, Nhậm Doanh và chủ nhiệm Lý thấy cậu đến đều sửng sốt.

Nhậm Doanh xụ mặt, nói: "Em đến đây làm gì? Không phải đã nói Omega đừng đến đây rồi à?"

Tay Lạc Uẩn rũ bên ống quần, im lặng tiếp thu lời phê bình của Nhậm Doanh.

"Em về mau đi, cô đã thông báo cho phụ huynh của Phong Dã và bên phòng y tế đến đây rồi, sẽ đưa Phong Dã đến bệnh viện cách ly ngay lập tức, bây giờ không phải lúc để đùa giỡn."

Lạc Uẩn lại vẫn không nhúc nhích, liếc nhìn phòng học, bên trong là một đống lộn xộn, sách vở rơi vãi trên nền đất, bàn ghế cũng lộn xộn.

Cậu tìm hồi lâu mới thấy Phong Dã đang ngồi trong góc, lưng dựa vào tường, hai mắt nhắm nghiền, môi hơi mím, tóc đen lộn xộn, tỏa ra khí chất hình ác lạnh lùng.

Trên người hắn ửng đỏ, đặc biệt là cổ và cánh tay đã bị cào ra vài vết máu, nhìn rất chói mắt.

Lạc Uẩn không khỏi ngừng thở, cậu siết chặt tay, móng tay tạo ra những vết hồng hồng trong lòng bàn tay.

Chớp mắt, chất dẫn dụ bạc bà thổi tới, hàn băng lạnh lẽo sắc bén, nhưng giây phút chạm đến Lạc Uẩn lại hóa thành bông tuyết.

Hình như người bên trong cảm ứng được, mí mắt hơi ngước lên, giây phút ấy, Lạc Uẩn đụng phải ánh mắt sâu thăm thẳm.

Tầm mắt đan chéo giữa không trung, tim Lạc Uẩn run lên, quyết tâm giúp Phong Dã càng thêm kiên định.

Giây sau đó, điện thoại cậu rung lên

Phong Dã: Em đừng vào, anh sợ mình sẽ xúc phạm em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.