Phong Dã ôm Lạc Uẩn, gian nan đứng dậy lấy giấy trên bàn, chồng lên nhau để lau nước mắt cho cậu.
Lạc Uẩn da trắng, đôi mắt vốn hơi đỏ, bị giấy cọ qua càng đỏ hơn.
Cậu khóc không phải khóc gào lên, mà chỉ im lặng nhìn người khác, nước mắt rơi xuống theo trọng lực, tạo thành dòng nước mắt trên khuôn mặt. Đôi mắt cậu có nước, lông mi dày cũng bị ướt, dính thành từng cụm.
Tóm lại là nhìn rất đáng thương.
Nếu ông nội hắn thấy hắn ăn hiếp Lạc Uẩn, nhất định sẽ đập chết hắn.
Lòng Phong Dã bất ổn.
Dù sao, trước đó không lâu, hắn đã chọc người ta khóc trong phòng nghỉ, giờ lại chọc vợ xù lông.
Lạc Uẩn như còn đắm chìm trong thế giới của mình, đôi mắt màu hổ phách long lanh sạch sẽ, bên trong chứa hơi nước đẹp đẽ. Khi cậu nhì lại đây, yết hầu của Phong Dã bất giác trượt lên xuống.
“Không thì....... Anh cho em đánh lại nha? Cho em đánh tùy tiện, dùng công cụ cũng được. Không phải lực tác động lẫn nhau à, không thì cho em dùng gậy để đánh.” Giọng Phong Dã nói trầm, mang theo ý muốn trấn an.
“Chưa có ai dám đánh mông anh đâu đấy.” Phong Dã nói, lại dừng lại, “Ngoại trừ người nhà anh.”
Vừa nghe đến đây, Lạc Uẩn càng bực. Đây là chuyện đánh trả là có thể giải quyết à?
Bị đau là cơ thể của cậu hả?
Không, là tôn nghiêm của cậu!
Huống hồ gì mà chỗ này nhiều thịt, đánh sẽ không đau?
Đây là lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-han-thich-biet-thuat-doc-tam/2075496/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.