“Vậy nên rốt cuộc là có thích hay không hả hả hả?!”
Tô Nùng tỏ ra còn quan tâm đoạn cảm tình ngây thơ này hơn đương sự là Lạc Uẩn.
Tựa như một cây non nảy mầm lên từ bùn đất ẩm ướt, dù trưởng thành thành đại thụ che trời hay chết non giữa đường, Tô Nùng cũng cực kỳ hưng phấn.
Vừa lúc Thượng Quan Nghị trở về, cậu ta chen mồm nói: “Thích gì đấy? Các cậu đang nói gì vậy?”
Lạc Uẩn và Tô Nùng cùng lúc nhìn cậu ta, không hẹn mà cùng đáp: “Không có gì.”
Rõ ràng là đang giấu bí mật, Thượng Quan Nghị cảm thấy mình bị gạt ra bên ngoài, thật ấm ức: “Các cậu vậy mà gạt tôi? Tôi lại gần thì các cậu ngậm miệng chẳng rằng là có ý gì? Còn phải bạn tốt không đấy.”
Giọng Lạc Uẩn lạnh nhạt vô cùng: “Không phải.”
Tô Nùng liếc cậu ta: “Omega bọn tôi nói chuyện một chút, một Alpha như cậu cảm thấy hứng thú làm gì.”
Thượng Quan Nghị còn muốn nói gì đó, nhưng lại có người ngắt lời cậu ta ––– “ lớp trưởng, cô Nhậm gọi cậu đến văn phòng cô một chuyến.”
Nghe xong, Lạc Uẩn và Tô Nùng nhìn nhau. Ánh mắt Tô Nùng biểu thị: Chẳng lẽ đã biết là cậu rồi?
Lạc Uẩn đặt sách xuống: “Tôi đi trước một chút.”
Đi lên phía trước rồi còn nghe thấy Thượng Quan Nghị chơi xấu làm nũng với Tô Nùng: “ Vừa rồi các cậu nói gì đó, bạn nhỏ cùng bàn nói tôi nghe đi, tôi mời cậu uống trà sữa nha!”
***
Đi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-han-thich-biet-thuat-doc-tam/2075468/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.