Không khí yên tĩnh một giây, Phong Dã ngước mắt, nhìn giọt mưa trên chiếc ô trong suốt, giọng điệu hơi tức: "Ý cậu là cậu lấy đồ ăn chó cũng không thèm đưa cho tôi?"
Lạc Uẩn cúi mình hơi mệt, dứt khoát ngồi xổm xuống. Lông mi đen dày run rẩy, cậu nháy đôi mắt sạch sẽ, vô tội nói: "Cậu đừng mẫn cảm như vậy, tôi chỉ không muốn lãng phí thức ăn thôi."
Không thể không nói có đôi khi con người thật là thị giác động vật.*
*Thị giác động vật 视觉动物: Miêu tả người chỉ quan tâm vẻ ngoài của nhau.
Đối diện với một đôi mắt còn đẹp hơn pha lê, lúc này Phong Dã nhiều thêm hai phần nhẫn nại: "Không đói, không ăn."
Vừa dứt lời, bụng lại vang lên một chuỗi âm thanh ục ục, cho dù có là ngày mưa cũng vô cùng rõ ràng.
Đệt...............
"Ăn đi.". Lạc Uẩn buộc chặt túi đồ ăn đặt vào ngực nam sinh, sau đó từ từ nâng bước rời đi.
Phong Dã cảm nhận được một chút nhiệt độ ở ngực, không động đậy, cho đến khi thức ăn nguội đi.
Tiếng bước chân ướt nhẹp lại đến nữa. Phong Dã liếc nhìn, vẫn là người kia.
"Sao cậu không ăn?" Lạc Uẩn đưa thuốc được mua từ hiệu thuốc đưa cho hắn, "Cậu bị thương, thoa thuốc đi. Còn cái dù này cho cậu, con chó còn có ổ che mà."
Làm xong tất cả, Lạc Uẩn đứng dậy rời đi, Phong Dã từ tư thế nằm ngồi dậy, vắt chân nhìn bóng dáng kia, bực bội gãi đầu.
.....
Kỳ phân hoá của Alpha dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-han-thich-biet-thuat-doc-tam/2075463/chuong-32.html