Editor: Pink(^.^)/
"Nếu không còn việc gì khác, Huyền Hi xin phép đi trước, dù sao ngày mai cũng khai chiến rồi." Huyền Hi mặt không đổi sắc, tỏ rõ vẻ chán ghét với đám người trong ngoài bất nhất này, một đám người đều mong hắn chết, đầu năm nay, Thượng tướng cũng không dễ làm a."
Huyền Hi kéo ghế, cất bước ra ngoài, phó quan chờ hắn ngoài cửa thấy hắn đi ra lập tức đứng lên đi theo. Sau khi đi vào văn phòng, Huyền Hi đưa mắt ra hiêu với phó quan, dù sao cũng là cộng sự nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt, phó quan liền biết hắn muốn làm gì.
Đóng cửa lại, thuận tiện mở ra B602. Đây là thiết bị có khả năng cách âm, ngăn chặn tín hiệu,... Nói tóm lại, người bên ngoài không tuyệt đối không biết bọn họ ở trong làm gì, nhưng họ vẫn có thể thấy rõ ràng người bên ngoài.
"Thượng tướng, ngài thật sự muốn ra trận sao?" Phó quan lo lắng nói.
Huyền Hi nhắm mắt trầm tư: "Không đi cũng phải đi, rốt cuộc thế lực của ta quá mạnh, cơ hội ngàn năm có một này, là thời cơ tốt để mấy lão gia hỏa kia chèn ép ta, bọn họ sẽ không bỏ qua."
Phó quan kinh ngạc:" Vậy sao ngài còn đáp ứng!!"
Huyền Hi buồn cười nhìn hắn:" Ta có thể từ chối được sao? Đi, tìm An, Lad kêu bọn họ tới đây."
An, Lad rảo bước tới văn phòng của Huyền Hi, phó quan đợi ở bên ngoài. Huyền Hi nhìn bọn họ:" Ngày mai nghênh chiến với nguyên soái Victoria, có nắm chắc không? Nói cách khác, các cậu đã có đối sách gì chưa?"
An, Lad mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau: " Cái này thật sự là không có!"
Huyền Hi nhìn bọn họ:" Chậc chậc chậc, quả thưc vô dụng. Alpha không có đầu óc." An cùng Lad khóe mắt giật giật:' Thướng tướng, ngài kỳ thật cũng là Alpha mà!'
Huyền Hi cười cười nhìn bọn họ:" Chúng ta không giông nhau, tôi so với hai cậu có đầu óc hơn! Thôi, đến lúc đó rồi nói sau! Truyền lệnh xuống, tức khắc chuẩn bị, hai giờ sau xuất phát."
- -----Cửu Li điện-----
" Ha ha ha, Mộ Hàn ngươi làm rất tốt, Mạch Thiên Thừa mất trí nhớ, một mình Bạch Cửu Trần có làm gì được." Một thanh âm nói lớn. Mộ Hàn cũng sang sảng cười:" Kia cũng không phải là nhờ có các ngươi sao, nếu không ta chỉ là..."
Ngoài cửa hai người nghe người trong phòng nói chuyện, khóe miệng Mạch Thiên Thừa nhếch lên, đột nhiên đã văng cửa. Mộ Hàn sửng sốt, mở miệng liền mắng:" Ai, không có tay sao...Mạch, mạch..."
Mạch Thiên Thừa cười cười:" Mấy ngày không gặp, không có lời nào muốn nói sao? Mộ Hàn."
Mộ Hàn cùng nhưng người trong phòng khiếp sợ:" Mạch Thiên Thừa, ngươi làm thế nào..." Mạch Thiên Thừa thở dài:" Làm thế nào khôi phục ký ức? Thế nào, không được sao?"
Mộ Hàn bày ra bộ dạng mừng rỡ vui vẻ:" Đương nhiên có thể, hoan nghênh trở về..." Lời còn chưa dứt, Mạch Thiên Thừa nhìn về phía Bạch Cửu Trần cùng mấy gương mặt khác trong góc phòng:" Cửu Trần, các ngươi có thể động thủ rồi."
Mộ Hàn nghe xong, cười cợt:" Động thủ? Chỉ với hai người các ngươi"
Mạch Thiên Thừa bỗng nhiên ôm bụng cười to:" Phải không? Ngươi nhìn lại xem."
Mộ Hàn cảm thấy không đúng, vừa quay đầu, đã thấy những người ủng hộ hắn toàn bộ nằm ngang dọc trên mặt đất, thay vào đó là một đám người xa lạ mặc đồ đen. Đám người này vẫn luôn ẩn nấp trong góc phòng, khi Mạch Thiên Thừa vừa ra lệnh một tiếng liền xuất kích, thủ hạ của Mộ Hàn không kịp chuẩn bị, thậm chí không có âm thanh, không có động tác phản kháng, trực tiếp bị đám người áo đen này cắt đứt yết hầu mà chết.
"Ngươi, chết chắc rồi!" Mạch Thiên Thừa chậm rãi nâng thương trong tay nói với Mộ Hàn. 'Xoẹt'.