Phí Chuẩn tức giận, nhưng đôi mắt của anh lại tràn đầy ý cười.
Anh vẫn luôn kỳ quái, Mạnh Phiên dù cho là tính tình kỳ quái, cũng sao có thể thật sự ngọt ngào mà gọi anh là "Phí ca ca" như vậy? Nhất định là có trá bên trong, nhưng anh không nghĩ tới, thế nhưng lại là cái chữ "Phế" này.
Anh chỗ nào phế? Răng phế à?
Miệng Mạnh Phiên mấp máy, trong một lúc cậu không nghĩ ra được lời bào chữa nào tốt, thấy Phí Chuẩn càng dựa càng gần, trong lòng thịch thịch thịch vài cái, giơ tay lên.
Lăng Di đang chuẩn bị bài trên bục giảng, anh không để ý thấy Phí Chuẩn, bây giờ Mạnh Phiên giơ cánh tay trắng nõn của cậu, chỉ dư quang cũng dễ dàng liếc thấy.
Anh dừng động tác trên tay quay đầu nhìn lại, trong lúc nhất thời nhìn thấy Phí Chuẩn và Mạnh Phiên đang ngồi cùng nhau, nhưng anh không thấy có vấn đề gì cả, dù sao thì trước đây hai đứa cũng ngồi chung bàn, chỉ cho là Mạnh Phiên gặp khó khăn gì.
"Mạnh Phiên, làm sao vậy?"
Mạnh Phiên lưng dựa vào tường, hai tay giơ lên cao, lớn tiếng nói: "Báo cáo Lăng lão sư! Phí Chuẩn tùy ý đổi chỗ ngồi!"
Đang thưởng thức dáng vẻ chột dạ của nhóc lừa đảo này, chờ đợi một lời giải thích thỏa đáng, Phí Chuẩn:...
"Cậu có thể ấu trĩ hơn không?" Phí Chuẩn tức giận bật cười, chỉ có trẻ con mẫu giáo mới thích giơ tay báo cáo với thầy cô.
Mạnh Phiên không để ý tới anh, "Báo cáo thầy, cậu ấy ảnh hưởng đến em đọc sách!"
Phí Chuẩn:......
Lăng Di cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-do-la-mot-tieu-tinh-tinh-vo-song/1323767/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.