Chương trước
Chương sau
Quả tạ đều đã được kiểm tra gần xong, thi đấu thực nhanh sẽ bắt đầu, Phí Chuẩn nếu đã báo danh, tự nhiên không thể qua loa cho xong, liền chạy nhanh đến nơi thi đấu.
Ban đầu anh muốn đem Mạnh Phiên say xỉn lưu lại phòng học, để Thiệu Trì và Chu Nhất Khai giúp chăm sóc cậu. Cái ý niệm này cũng chỉ xẹt qua, mặc dù Mạnh Phiên vừa mới tiêm thuốc ức chế, hiện tại sẽ không có vấn đề gì, nhưng Phí Chuẩn vẫn là cảm thấy ở dưới mí mắt mình mới có thể yên tâm.
Vì thế, trên sân thi đẩy ta của đại hội thể thao, các bạn học Thất Trung liền trơ mắt nhìn thân là vận động viên sắp trễ thi đến mông - Phí Chuẩn, đang cõng Mạnh Phiên mà đi tới......
"Tới Chuẩn ca! Em vừa mượn được cái ghế nè!" Thiệu Trì không biết từ nơi nào kiếm được một cái ghế lùn nhỏ, xông tới, đặt ở khu thi đấu đẩy tạ.
Phí Chuẩn đặt Mạnh Phiên lên chiếc ghế nhỏ, quỳ xuống nhìn cậu, "Tỉnh chút nào chưa?"
Mạnh Phiên tò mò nhìn xung quanh, không có phản ứng với Phí Chuẩn, cũng không nói gì, bộ dáng còn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Phí Chuẩn xem đến buồn cười, đem hai chân đang gập lên của cậu khép lại, lại đem hai tay của cậu đoan đoan chính chính mà đặt ở đầu gối, tựa như đang đùa nghịch với một em búp bê Tây Dương, Mạnh Phiên ngoan ngoãn làm theo, cũng không phản kháng, khiến một đám người chung quanh hâm mộ phát khóc.
Ai mà không muốn có một em búp bê Tây Dương vừa ngọt ngào lại ngoan ngoãn xinh đẹp, còn có thể nói chuyện đâu?
"Ngoan ngoãn ngồi đây, đừng chạy lung tung, tôi sẽ sớm trở lại."
Phí Chuẩn cũng chỉ là theo bản năng mà dặn dò hai câu, Mạnh Phiên tự nhiên cũng không có phản ứng lại, anh liền đứng dậy, lại dặn dò Thiệu Trì cùng Chu Nhất Khai nhìn kỹ Mạnh Phiên rồi mới đi.
Nhóc nói dối nhỏ này say quắc rồi, sẽ thật tệ nếu để cậu chạy lung tung.
Thiệu Trì và Chu Nhất Khai vui vẻ chết đi được, thấy Phí Chuẩn phải đi thi đấu, bọn họ cũng học theo cách vừa rồi của Phí Chuẩn, ngồi xổm trái phải trước mặt Mạnh Phiên, mỉm cười nhìn cậu.
"Mạnh Phiên nhỏ, đoán xem anh là ai nào ~"
"Mạnh Phiên, Mạnh Phiên, Phí Chuẩn có mùi rượu mạnh phải không? Trộm nói cho anh đi ~"
Nghe vậy Mạnh Phiên cười tủm tỉm, một mình ngồi trên ghế nhỏ, rất vui vẻ, nhưng cũng không nói gì với bọn họ, nhìn đến Thiệu Trì cùng Chu Nhất Khai ruột gan cồn cào.
Các bạn học đang chơi đùa ở sân bên cạnh nơi thi đẩy tạ nhìn thấy, cũng tò mò mà lại đây muốn trêu chọc Mạnh Phiên, ngay cả Omega và Beta cũng tới xem náo nhiệt.
"Chỗ nào có rượu a, nghe nói Phí Chuẩn là vị rượu mạnh, đem Mạnh Phiên huân say đấy!"
"Ha ha ha! Huân say là cái quỷ gì!"
"Má ơi, Phí Chuẩn là vị rượu mạnh, lợi hại quớ! Không hổ là Alpha mang gien đỉnh nhất!"
"Vậy thì có ích gì? Vừa ngửi thấy liền say, làm bạn lữ cũng quá khó khăn rồi, về sau thời điểm ấy ấy kia còn có thể có thanh tỉnh mà sung sướng sao?"
"Ọe! Không được phát tình! Ghê quá má ơi!"
Xung quanh có quá nhiều người, không khí có chút ngột ngạt, Mạnh Phiên vui vẻ một hồi, ngừng cười, nhàn nhạt cảm thấy mình không thích môi trường như vậy cho lắm.
Lúc này, một ít Omega trong khu vực xem cổ vũ lớn tiếng: "Phí Chuẩn Phí Chuẩn! Ném tạ chuẩn nhất! Lên ——"
Mạnh Phiên tinh thần cũng bị kích động theo, không để ý đến những người đang trêu chọc mình, cậu đứng dậy lao ra phía trước khu vực khán giả, cổ vũ cuồng nhiệt!
"Phí Chuẩn tuyệt nhất! Phí Chuẩn lực lớn nhất! Phí Chuẩn siêu ngọt!"
Giơ tạ đang chuẩn bị ném, Phí Chuẩn:......
Câu cuối cùng không có quá thích hợp đâu? Anh thực sự sợ Mạnh Phiên say đến hồ đồ tự đem vị chocolate của anh hô lên, sợ tới mức quả tạ thiếu chút nữa trực tiếp rơi xuống chân.
"Cái gì siêu ngọt?"
"Đúng rồi, cái gì siêu ngọt cơ? Tin tức tố sao?"
Nhóm Omega xung quanh cảm thấy rất hứng thú.
Mạnh Phiên sửng sốt một lúc, sau đó mấy chữ "bé ếch nhỏ vui vẻ" đến môi tức khắc nuốt trở vào, hai tay song song che miệng lại, vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn về phía Phí Chuẩn.
Cậu có phải đã lộ ra cái gì bí mật hay không?
Phí Chuẩn rất là bất lực, tên ma men này lại có suy nghĩ xấu gì đây, liền ra hiệu với Thiệu Trì, để cậu ta nhanh chóng chạy tới trông Mạnh Phiên.
"Không có chuyện gì! Tui nói lộn á, là tui siêu ngọt, tui là ngọt nhất!"
Mạnh Phiên che miệng, sợ lại nói sai cái gì, vội chạy khỏi đám người, thời điểm Thiệu Trì tìm tới, Mạnh Phiên đã chạy rất xa, dọa tới hắn cùng Chu Nhất Khai sợ hãi phải nhanh chân đuổi theo.
Phí Chuẩn thấy Mạnh Phiên bỏ chạy, trong lòng lộp bộp một chút, nhanh chóng giơ tay ra sức ném ra quả tạ.
Quả tạ ở không trung tạo ra một đường parabol xinh đẹp, thật mạnh rơi xuống đất, ở bãi cát đập thành một cái hố sâu, các bạn học nháy mắt kinh hô.
"Trời ơi! Đây là sức mạnh của Mãnh A sao?!"
"Đây là hơn 12 mét phải không?!"
Trên thực tế, các môn thi thể thao chủ yếu là để giải trí. Ngoại trừ các giải 3000m, 1.500m, v.v., thì không ai sẵn sàng đăng ký các môn khác. Shot-put là một môn thi đòi hỏi sức lực, nhưng nhiều người đến cũng chỉ để vui. Nếu không muốn tốn quá nhiều sức lực, sẽ tùy tiện báo danh, tự nhiên không có truy cầu giải thưởng gì cả.
Đột nhiên, có một học sinh được điểm giỏi như vậy, cô giáo ghi điểm cũng có chút sửng sốt, bước tới xem kỹ lại.
"13,3 mét!"
"Trộ ôi, trộ ôi! Mãnh A không hổ là Mãnh A! Yêu anh!"
"Tui có thể tới! Cho tui tới đi!"
Mọi người đều vỗ tay kinh ngạc, nhưng Phí Chuẩn không quan tâm lắm, anh từ bỏ hai cơ hội ném còn lại và yêu cầu giáo viên lấy kết quả này làm kết quả cuối cùng, sau khi kết thúc, liền vội vàng đi tìm Mạnh Phiên.
Ban đầu, tuyến thể của Mạnh Phiên đã bị tổn thương, cậu ấy không thể tiếp nhận tin tức tố của Alpha, anh còn có thể yên tâm để Mạnh Phiên chạy quanh khuôn viên trường một mình. Nhưng sự thật vừa rồi đã chứng minh rằng cậu ấy vẫn sẽ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha, rất khó để nói chính xác trạng thái tuyến thể của cậu cũng như liệu chúng có thể tiếp nhận tin tức tố của người khác hay không.
Mạnh Phiên say rượu, chạy xiên chạy vẹo, cậu ở trong trường học chạy loạn một hồi, vội vội vàng vàng, chính mình liền ngốc luôn, quên mất vì cái gì mình lại muốn chạy.
Cậu bối rối bước đến cổng trường, cánh cổng sắt to lớn ở cổng vẫn đóng chặt, chỉ có cánh cửa nhỏ cạnh phòng bảo vệ là để mở.
Không để ý tới, Mạnh Phiên nhìn cánh cổng sắt lớn của trường học rồi rướn người, luồn tay qua lan can trên cổng sắt, vươn vai muốn đi ra ngoài.
Nhìn thấy người đi bộ qua đường, Mạnh Phiên vội vẫy tay kêu: "Cứu cứu tui, tui bị nhốt lại!"
Người đi đường:???
Người đi đường ngơ ngác liếc cậu hai cái, hahaha mỉm cười rồi rời đi.
Mạnh Phiên sững sờ một lúc, tựa đầu vào cánh cổng sắt, trời lạnh, gió thổi qua khiến cậu hơi hơi tỉnh táo, trong lòng dâng lên một cảm giác thê lương.
Cậu khẽ nhếch mép cười, chắc là mình lại say rồi, say đến mê muội, say đến mức quên cả thời gian là mình đã trưởng thành.
Nhớ khi cậu mới đi học mẫu giáo, cậu hãy thường đứng bên lan can sắt của trường, chìa bàn tay mũm mĩm ra, nhờ người đi đường giúp đỡ muốn đi ra ngoài.
Khi đó, cậu mới hơn ba tuổi, Mạnh Dĩnh đã hạ quyết tâm đến nơi khác làm công. Sợ bà ngoại một mình không để ý được cậu, việc đồng áng sẽ bất tiện nên đã cho cậu đi nhà trẻ.
Đó là lần đầu tiên cậu rời xa mẹ, sau này muốn gặp lại mẹ, cơ bản đều là một hai năm mới gặp một lần.
Khi còn nhỏ, cậu rất sợ hãi, cảm thấy mình bị vứt bỏ, lúc đầu ở nhà trẻ còn thường khóc nhè, cảm thấy trường mẫu giáo là một nhà giam đáng sợ, tách cậu ra khỏi bà và mẹ, cậu luôn khóc lóc cầu xin người đi đường cứu cậu ra.
Mọi người cũng chỉ cảm thấy đây là một tiểu hài tử đang nhớ nhà, chỉ cảm thấy đây là một bé khóc nhè ngây thơ chất phác bộ dáng đáng yêu, đều chỉ cười ha hả xoa đầu cậu mấy cái liền đi, không có người nào để trong lòng, không có người nào biết cậu trong lòng đang sợ hãi, thầy cô ở nhà trẻ cũng chỉ là cảm thấy cậu chưa quen mà thôi.
"Cậu là Mạnh Phiên?"
Ngoài cổng trường, xuất hiện một cô gái tóc búi cao gọn gàng, dáng người cao gầy, đang nhìn cậu với ánh mắt dò xét, không mấy thân thiện.
Mạnh Phiên ôm lấy lan can sắt, áp trán vào cánh cổng, nhìn cô chằm chằm không nói chuyện.
Cô gái nhìn xuống điện thoại, tựa hồ đang so sánh với ảnh chụp trên điện thoại, sau đó cười lạnh một tiếng, nói: "Khá tốt, đỡ cho tôi phải lẻn vào tìm cậu."
"Không có chuyện gì khác, tôi chỉ là tới gặp đứa con mà mẹ kế đã giấu diếm nhiều năm, vậy thôi. Nhờ ơn cậu, một nhà ba người chúng tôi sắp chuyển đến Hoa thị ở, chỉ vì cậu không muốn chuyển đến Giang thị học nên tôi phải chuyển tới Hoa thị này, cậu vừa lòng chưa?"
Đầu óc Mạnh Phiên còn chưa thanh tỉnh, có chút choáng váng, suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra người này chính là con gái của chú Tưởng.
Chỉ là cậu hoàn toàn không biết, bởi vì cậu không muốn đến Giang thị học, chú Tưởng lại trực tiếp muốn chuyển tới Hoa thị.
Mạnh Phiên trầm mặc trong lòng, sắc mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Tôi không muốn, cho nên tôi từ chối. Nếu không muốn, cậu cũng có thể từ chối, đừng đến bô lô ba la với tôi."
"Hừ, còn cho là thỏ bông ôm cà rốt mềm mại thế nào, hóa ra miệng lưỡi cũng sắc bén phết đấy nhỉ."
Cô gái bước lại gần vài bước, tiến đến cánh cổng sắt, "Tôi không từ chối, là vì không muốn làm cha mẹ khó xử, hy vọng cậu cũng đừng không biết tốt xấu. Chờ chúng tôi chuyển đến, ba mẹ đến đón cậu, liền ngoan ngoãn mà tới ở, đừng có xụ cái mặt ra, chẳng ai nợ nần gì cậu hết."
"Mạnh Phiên, sao cậu lại đứng ở đó?"
Vòng quanh trường học tìm hồi lâu,, Phí Chuẩn trăm triệu lần không ngờ Mạnh Phiên lại chạy đến cổng trường, tay còn ôm lan can sắt.
Thiệu Trì cùng Chu Nhất Khai cũng từ bên kia chạy lại đây, xông thẳng đến cổng trường, sau đó phun phụ khoa một tiếng.
"Chuẩn ca! Mau mau mau! Tiểu Mạnh Phiên bị khi dễ khóc này!"
"A đù! Cô gái ở cổng này là ai! Sao lại chạy đến cổng trường người ta bắt nạt O ngọt ngào trong trường vậy!"
Mạnh Phiên đúng là đang khóc, khả năng nếu đủ thanh tỉnh cậu có thể nhịn xuống, chính là hiện tại đang say đã không kiểm soát được, còn nghe được cô nói như vậy, trong lòng rất là khó chịu lại áp lực.
Cậu lúc đầu cũng không để ý, nghe Thiệu Trì nói xong liền lau nước mắt, trong lòng say khướt, đơn giản thút thít vài tiếng, rồi lớn phát tiết.
"Hu hu huuuuu..."
Nữ sinh ở cửa:???!!!
"Này! Không phải tôi! Tôi không có bắt nạt cậu! Cậu đừng khóc! Mẹ nó, cậu thật đúng là đồ em trai đần!"
Thiệu Trì cùng Chu Nhất Khai lần đầu tiên nhìn thấy tiểu ngọt O chít chít khóc, vây quanh bên cạnh chân tay luống cuống, liền chỉ vào nữ sinh ở cổng.
"Không phải cô thì là ai?! Lại còn mồm mép à! Cách cổng trường đem người ta mắng đến khóc thế này?!"
Phí Chuẩn chạy tới, kéo Mạnh Phiên ra khỏi cổng sắt, nghiêng người nhìn những giọt nước mắt trên mặt cậu, cau mày.
Khi nghe Thiệu Trì nói, anh còn tưởng rằng nhóc lừa đảo lại giả khóc, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cậu, tức khắc đau lòng.
Lau mặt cho Mạnh Phiên bằng tay áo đồng phục, Phí Chuẩn sờ sờ cái ót của cậu, đem đầu cậu áp vào trong lồng ngực mình, quay đầu trừng mắt tức giận nhìn nữ sinh ở cổng.
Cô gái còn đang tranh cãi với Thiệu Trì cùng Chu Nhất Khai, đột nhiên đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Phí Chuẩn mà sửng sốt, hoảng sợ, theo bản năng lùi ra sau một bước.
"Tên này, thật sự là một tên thỏ bông mà? Tôi cũng chẳng nói cái gì! Em trai đần, lần sau gặp lại!"
Nữ sinh vừa thấy tình huống không đúng, liền xoay người bỏ đi.
Ngay khi cô ấy vừa rời đi, tiếng thút thít trong vòng tay của Phí Chuẩn ngừng lại.
Mạnh Phiên hơi ngẩng đầu lên, thấy Phí Chuẩn vẫn đang mặc đồng phục học sinh của mình, cậu lại chồm lên, dụi mặt vào đó, sau khi lau hết nước mắt vào áo, mới ngẩn người hồi lâu.
"Tiểu Mạnh Phiên không sao chứ? Người đó là ai thế?" Thiệu Trì ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Mạnh Phiên chậm một chút, mới đứng thẳng người, cười hì hì với bọn họ, "Không sao, chỉ là một chút việc nhà thôi."
Sau đó, thấy Phí Chuẩn vẫn nhìn mình chằm chằm, Mạnh Phiên lại nở nụ cười ngọt ngào một chút, ra vẻ thần bí mà che miệng nói với Phí Chuẩn: "Em khóc, là em giả vờ như vậy đấy!"
"Bé ếch nhỏ vui vẻ..."
Mạnh Phiên lại ngâm nga vài câu hát, một mình đi lên phía trước.
Phí Chuẩn nhướng mày, nhìn xuống ngực áo đồng phục ướt đẫm nước mắt, nhìn thấu nhóc nói dối nhỏ đang ra vẻ tự hào kia.
Sau khi nói với Thiệu Trì vài lời, Phí Thừa cũng một mình đi theo.
Sờ sờ cái ót của người trước mặt, Phí Chuẩn đi đến bên cạnh cậu, nói: "Đại hội thể thao phần sau không có chuyện gì cần chúng ta nữa, cùng tôi đi một chuyến đến bệnh viện đi."
"Tại sao lại phải đi bệnh viện?" Mạnh Phiên tâm tình không tốt, không thèm nhìn anh, cúi đầu đá một viên sỏi.
Phí Chuẩn đi đến phía đối diện Mạnh Phiên, đá viên sỏi mà cậu vừa đá lại. "Cậu không thấy mình kỳ lạ sao? Buổi trưa, cậu nói mình không thể cảm nhận được tin tức tố của Alpha, vậy mà quay đầu lại bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của tôi. "
Mạnh Phiên sửng sốt, đỏ mặt, không phục mà lại đem viên sỏi nhỏ đá đi.
"Có thể là ngoài ý muốn."
"Là ngoài ý muốn thì càng phải đi kiểm tra một chút, xem là tuyến thể của cậu có thể tiếp nhận loại tin tức tố nào, như vậy trong tương lai cũng thuận tiện hơn cho cậu."
"À......"
Mạnh Phiên cùng Phí Chuẩn đá qua đá lại, trong lòng do dự.
Phí Chuẩn ngừng đá, bước tới, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi người kia là con gái của cha dượng cậu à? Tuyến thể của cậu dị thường, một ngày nào đó muốn đi kiểm tra, không đi cùng tôi lần này, thì lần sau khả năng chính là cùng mẹ hoặc bà ngoại của cậu đi. Cậu không phải là không muốn cho họ biết à?"
Mạnh Phiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Phí Chuẩn một lúc, không khỏi trợn mắt nhìn anh.
Cũng không biết từ khi nào bắt đầu, rất nhiều bí mật của cậu, đều bị Phí Chuẩn biết được, cũng chỉ có mỗi mình Phí Chuẩn biết.
"Đi đi đi!"
Phí Chuẩn thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi quần lấy một viên sô cô la đưa cho cậu, "Đừng khó chịu, cậu đã lớn rồi, không có việc gì có thể làm khó cậu."
Nhìn thấy sô cô la, tâm trạng của Mạnh Phiên tốt lên một chút, vui vẻ cầm lấy, nghĩ nghĩ, lại trở lên thông suốt, cao hứng hơn.
Đúng vậy, cậu đã lớn rồi, sẽ thành niên vào tháng sau, vậy tại sao họ lại nói muốn đưa cậu về sống chung? Dựa vào cái gì họ lại cho rằng thế là tốt cho cậu, và cậu nên nhẫn nhịn kìm nén chấp nhận?
Người trưởng thành, có thể chính mình quyết định.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.