Bà ngoại mấy ngày nay hồi phục sức khỏe rất tốt, đã có thể nói chuyện bình thường, nhưng thỉnh thoảng vẫn chưa được trôi chảy lắm, có chút lắp bắp, từng câu từng chữ cũng không quá rõ ràng.
Khi họ bước vào, bà ngoại đang câu được câu không nói chuyện phiếm với Mạnh Dĩnh.
Mạnh Phiên tâm tình sung sướng, trực tiếp chạy vội tới bên mép giường bà ngoại, ôm bao tiền giấu trong áo đồng phục nhào vào lòng bà.
"Bà ngoại, con đạt vị trí thứ nhất, được 8000 đồng nè!"
"Ai dô! Sao nhiều vậy!" Bà ngoại mặt mày hớn hở, cũng không phải vì thấy tiền mới vui vẻ, chỉ là nhìn Mạnh Phiên cao hứng như vậy, nhịn không được phối hợp với cậu. Bà thậm chí còn nói với giọng khoe khoang, "Quả nhiên là cháu trai yêu quý của tôi! Giỏi quá!"
Nghe bà không quá rõ ràng nói từng chữ, Mạnh Phiên bị chọc cười, mở áo đồng phục, đem tiền lấy ra đếm đếm, đúng 5500, để vào bên gối bà ngoại.
"Bà ngoại giữ số tiền này đi, đề phòng bà cần."
Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của bà ngoại hơi sững lại, nhìn tập tiền mỏng do chính tay Mạnh Phiên đưa, nhíu mày, vội vàng lấy tiền bên gối ra nhét lại tay cậu.
"Con cũng cần phải mang theo tiền nữa. Ở trường học bất tiện, bà ngoại lại không thể ở bên cạnh chiếu cố con."
"Không cần, trong trường học không cần dùng nhiều tiền đâu."
Bà cháu hai người khuyên bảo lẫn nhau, đều muốn đem tiền đẩy cho đối phương.
Mạnh Dĩnh ở bên cạnh nhìn, cảm thấy chua xót, hai tay gắt gao mà nắm chặt vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-do-la-mot-tieu-tinh-tinh-vo-song/1323755/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.