Lê Gia Bảo nghe Dạ Phong hỏi vậy sắc mặt vốn đã xấu nay còn tái nhợt hơn nữa.
Câu đặt tay lên bụng mình, hốc mắt đỏ ửng không dám tin vào sự thật rằng mình lại mang thai.
Lê Gia Bảo nắm lấy tay Dạ Phong hoang mang nói:
“Có… có khi nào nhầm lẫn rồi không? Em chỉ bị khó tiêu thôi.”
Không phải cậu không mong chờ đứa nhỏ này mà là cậu sợ nó sẽ biến thành công cụ để Lâm Tử Sâm giam cầm cậu bên người mình vĩnh viễn.
Một đứa trẻ sẽ hạnh phúc nếu phụ huynh của nó hận thù nhau sao? Bé Đậu đã hứng chịu quá nhiều khổ sở khi phải theo cậu sống trôi nổi suốt ba năm rồi.
Dạ Phong thấy Lê Gia Bảo có dấu hiệu hoảng loạn thì lập tức ôm lấy cậu phóng pheromone của mình ra trấn an cậu.
“Không… ọe…”
Lê Gia Bảo đẩy Dạ Phong ra rồi tiếp tục nôn mửa, phản ứng lần này còn nặng hơn cả lúc nãy, cậu ói ra cả mật xanh mật vàng và không có dấu hiệu dừng lại.
Lê Vệ Ca ở bên cạnh nhìn mà phát hoảng, lúng túng hỏi Dạ Phong:
“Anh Phong, chúng ta làm gì đây, nếu để anh Bảo nôn như thế này sẽ gặp chuyện đấy.”
Dạ Phong nhíu mày, cậu chỉ bị như vậy khi anh ta phòng pheromone thì phải.
Đúng rồi, cậu đã bị Lâm Tử Sâm đánh dấu, nếu hít phải pheromone của alpha thì chẳng khác nào phán tội tử cho cậu.
Vì thế anh ta vội la lên:
“Em mang cặp táp của anh qua đây.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-thieu-tuong-lai-om-con-bo-tron-roi/2644721/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.