Lâm Tử Sâm đứng trong bóng đêm một lúc thật lâu cũng không nhúc nhích, mãi cho đến khi bà Ánh rời đi rồi anh vẫn đứng đó chờ bình minh ló dạng.
Quản gia bước xuống lầu, nhìn thấy anh bèn hỏi:
“Sao ngài lại thức sớm như thế?”
Lâm Tử Sâm ngước lên nhìn quản gia, đáy mắt xanh đen phờ phạc, kết hợp với biểu cảm lạnh nhạt của anh thật khiến người đối diện vô thức rùng mình.
Quản gia cũng nghe nói chuyện Lê Gia Bảo gặp nạn rồi, ông biết anh rất yêu cậu nên đau lòng là điều đương nhiên, vì thế tiến tới khuyên nhủ:
“Người đã mất rồi, ngài nén đau thương.”
Lâm Tử Sâm nhìn ông, trong lòng trăm mối ngổn ngang, nếu anh trực tiếp hỏi bà Ánh chắc chắn bà ta sẽ chối, chỉ còn quản gia trông nom anh từ nhỏ này, có lẽ ông biết một số chuyện.
“Chú lên phòng tôi, tôi có chuyện muốn hỏi chú.”
Dứt câu anh xoay người đi lên lầu, quản gia lấy làm lạ cũng đi theo.
Cửa phòng đóng lại, Lâm Tử Sâm lập tức hỏi:
“Năm xưa dì Phương chết thật sự do tai nạn xe thôi sao?”
Quản gia bị hỏi bất ngờ trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, Lâm Tử Sâm bắt được sự thay đổi này, trong lòng càng thêm chắc chắn việc bà Ánh đã hại chết bảo mẫu của mình.
“Chú không phải giấu giếm, tôi chỉ cần tra lại vệ tinh năm đó thì sẽ biết được chân tướng thôi.”
Tính ra cũng đã hơn hai mươi năm rồi, khi đó anh còn nhỏ, chỉ nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-thieu-tuong-lai-om-con-bo-tron-roi/2644708/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.