Sáng hôm sau, Lâm Tử Sâm ôm bé Đậu, nắm tay Lê Gia Bảo đến nhà ông Hữu, anh không báo trước cho ông và Lê Vệ Ca biết là vì sợ họ kích động xông vào dinh thự, còn một nguyên nhân khác nữa là anh muốn trêu chọc họ một chút, anh vẫn chưa quên chuyện họ tổ chức tang lễ cho vợ anh đâu.
Lúc đến trước cửa nhà cha vợ, Lâm Tử Sâm kéo Lê Gia Bảo đứng khuất sau bờ tường rồi dặn bé Đậu:
“Lát nữa con đừng nhắc đến ba Bảo của con nhé.”
Tuy không hiểu gì nhưng bé Đậu vẫn gật đầu, còn Lê Gia Bảo thì bất lực thở dài nói:
“Cha lớn tuổi rồi, anh đừng đùa quá trớn.”
Lâm Tử Sâm mỉm cười hôn lên trán cậu một cái rồi nói:
“Anh tự biết chừng mực mà.”
Sau đó anh nhấn chuông cửa, người đi ra là Lê Vệ Ca, vừa nhìn thấy bé Đậu cậu ấy lập tức chạy tới chỉ vào mặt anh mà quát:
“Quả nhiên anh đã bắt bé Đậu đi, vậy mà lúc cha tôi hỏi thì anh chối đông chối tây làm hại ông ấy đổ bệnh.”
“Cha bị bệnh sao?”
Lê Gia Bảo đứng nép bên cạnh vách tường nghe vậy vội vàng ra tới gấp gáp hỏi.
Chỉ thấy đôi mắt của Lê Vệ Ca trừng to, miệng há hốc hết cỡ.
Lê Gia Bảo mặc kệ thằng em trai đang đứng chết trân như trời trồng mà gấp gáp bước vào nhà, Lâm Tử Sâm lo lắng nói:
“Chậm thôi em, cẩn thận bé con.”
Nghe tới đây Lê Gia Bảo mới thả chậm bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-thieu-tuong-lai-om-con-bo-tron-roi/2644687/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.