Thụy Minh Hiên nhìn thấy bé cưng được cha nó cứu đi, nụ cười trên khoé môi càng sâu, nhắm lại hai mắt, xem như giải thoát đi, chỉ mong mẹ sẽ không quá đau lòng...
Bởi vì Lưu Kỳ Dương đã bất tỉnh, uy áp cũng tự động biến mất theo, hai con sinh vật kia cũng lấy lại được sức lực, nhưng nó không quan tâm Thụy Minh Hiên mà đuổi theo Nghĩ La Hầu, giống cái đã bị cướp đi, trong lòng chúng nó chỉ muốn cứu về Nghĩ La Hầu, Thụy Minh Hiên đã không nằm trong phạm vi quan tâm của chúng nó.
Lưu Thiếu Nghiêm mang con trai lên bờ giao cho Lâm Minh bởi vì cảm nhận uy áp của Lưu Kỳ Dương lúc nãy mà mém chút cũng nối gót theo đám sinh vật kia chìm xuống nước, may mắn hắn lanh lẹ thoát đi, vừa hay tiếp nhận Lưu Kỳ Dương từ tay Lưu Thiếu Nghiêm.
" giao cho cậu"
Anh nói rồi lại lặn xuống nước.
Lâm Minh chẳng kịp nói gì, trơ mắt nhìn anh lặn xuống, cúi đầu nhìn đứa bé trên tay mình, chặn lại lòng hiếu kỳ mà gấp gáp mang đứa bé lên bờ, hắn đã kiểm tra, đứa bé hơi thở vẫn còn vững vàng, nhưng nên nhanh chóng cấp cứu.
Lưu Thiếu Nghiêm lặn xuống nước đưa mắt kiếm tìm nhóc con vừa mới làm anh hùng của con anh kia, rất nhanh nhìn thấy nó bị nước cuốn đi, hai con sinh vật kia đang mang theo một con gì đó nhỏ hơn tháo chạy ở phía xa, hoàn toàn không quan tâm đến nó.
Anh sâu sắc cảm thấy nhóc con này là tai bay vạ gió của con anh, thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-dai-ta-cam-duc/953683/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.